Ờ, kiểu hôm đấy Thu cũng hơi bị ngu một lát ý. 
Xong mãi sau mới ngớ cái người ra, ôi dồi ôi, ung thư cái khỉ mốc gì chứ? Bao nhiêu ngày tháng năm chẳng có biểu hiện gì mà kêu giai đoạn cuối, rõ xạo. 
Xi, ghét! 
-"Hưng đừng có mà lừa Thu đi." 
-"Ớ, hết khóc rồi à..." 
Eo, cả lớp cười ha hả. 
Hoá ra là Khôi bị cảm nhẹ, như mình cảm tý uống mấy viên thuốc vớ vẩn ăn bát cháo là xong, nhưng mà kiểu người ta là con đại gia mà, cảm cũng phải nhập viện đàng hoàng. 
Lúc sáng tớ đi giặt giẻ lau bảng chúng nó chả biết hết rồi đó, giờ ùa lại trêu mình mới bực chứ nị. Hậm hực tý thôi nhưng mà người cứ nôn nao sao sao ý, thèm được nhìn thấy Cún kinh khủng, thèm được đi thăm bạn nữa. 
Giá kể có ba triệu thì tốt. 
Giá kể nhà giàu nhỉ? 
Hưng cho tớ địa chỉ bệnh viện nè nhưng mà băn khoăn ghê gớm. Tại giờ đi thăm chay ngượng bỏ xừ, nhỡ Khôi lại trách bạn thân mà không đem cho được tý quà nào thì khổ. Thu đạp xe về nhà mà lòng khó chịu rấm rứt lắm á. 
Mẹ thấy liền hỏi dò. 
Tây Thu đang tâm trạng, tuôn hết một tràng luôn, mẹ chẳng an ủi thì thôi còn cười to ơi là to. 
-"Con tôi...con gái tôi...ngốc quá con ơi..." 
-"Sao mẹ chê Thu ngốc? Khôi khen Thu giỏi nha, ba cũng bảo con tính tiền nhanh nữa." 
Tớ phụng phịu dỗi dỗi, mẹ xoa đầu tớ thở dài, nói vọng ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-hon-ca-harvard/2586921/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.