Có một vài vấn đề thuộc phạm trù không thể nghĩ đến, bởi vì vừa nghĩ tới thì sẽ mọc lên như măng mùa xuân, bắt đầu vượt khỏi tầm tay.
Sáng hôm sau Miêu Miêu thức dậy đã thấy Chu Viên gửi tin nhắn, [Thức dậy chưa?]
[Mới vừa dậy.] Miêu Miêu nhanh chóng trả lời, [Em trai của cậu đã quen sống với cậu hơn chưa?]
[Không quen được.]
Hoa Miêu Miêu vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhắn lại khá tốt hay gì đó, kết quả không ngờ lại trực tiếp nhắn là không quen được.
Cô cầm điện thoại nằm trên giường, bản thân cũng không chú ý đến nụ cười của mình trìu mến mức nào, [Vậy tại sao lại không quen được? Em trai của cậu làm phiền cậu sao?]
[Chắc nó thuộc giống chó Husky, sáng nay mới 4 giờ đã dậy kêu mình đi làm bữa sáng, nó còn đòi ba món một canh nữa.]
[Vậy cậu có dậy không?] Miêu Miêu nghĩ đến hình ảnh đó, cảm thấy rất đáng yêu.
[Không dậy không được, nó cứ nhảy trên giường, mới vừa nấu xong rồi nó đang ăn.]
Miêu Miêu rất tự nhiên trả lời, [Vậy cậu có muốn ngủ một lát nữa không? Để tớ qua giúp cậu chăm em một lát được không?]
Bây giờ Miêu Miêu muốn đi qua nhà Chu Viên cũng không còn mất nhiều thời gian nữa.
Chu Viên nhanh chóng gửi tin nhắn.
[Được.]
Miêu Miêu thay xong quần áo, đang định đi ra ngoài thì đúng lúc đụng trúng mẹ quay về.
“Con đi tìm Tinh Tinh sao?” Mẹ Hoa hỏi.
Miêu Miêu dạ một tiếng, “Buổi trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-muon-lam-ban-tot-voi-cau/3363594/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.