Chương trước
Chương sau
Chu Viên cũng có chút xấu hổ, hắn nhận ra đối phương hẳn là nhớ được rồi, về sau Chu Viên cũng nghĩ thông suốt, bởi vì khi còn bé Miêu Miêu bị nhốt lại nên không có cách nào tiếp xúc với thế giới, nói cách khác khoảng thời gian bọn họ quen biết kia căn bản là giống như trẻ con bình thường mới vừa tiếp xúc với thế giới, về sau lại có rất nhiều thông tin tiến vào thế giới của cô, mà hắn cũng không có gia tăng sự tồn tại của mình lần nào nên tất nhiên cô sẽ quên đi.

Nhiều năm như vậy, Chu Viên đã quên đi cái gì là lúng túng lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ, "Cậu nhớ ra rồi?"

Miêu Miêu gật đầu: "Ừm."

Sau đó hai người cũng không biết nên nói cái gì, hai người đều là người xa lạ đã từng quen biết với đối phương.

Bây giờ ấn tượng sâu nhất đối với lúc nhỏ của Miêu Miêu chính là phải liên tục đi phẫu thuật xóa sẹo, rất đau, cùng chơi đùa với các bạn học mỗi ngày, còn ký ức trước đó nữa thì không nhiều lắm.

Hai người căn bản cũng không nói chuyện nhiều, bởi vì thật sự quá ngượng ngùng, ai cũng không biết nên nói cái gì.

Nhất là Miêu Miêu, cô vốn đang mệt mỏi, hôm nay cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, lại thêm cả chuyện này nên càng xấu hổ.

Khi Miêu Miêu về nhà thì đi tìm đồ vật lúc còn nhỏ trước.

Lần cuối cùng cô dọn nhà, nhớ rõ đã tìm thấy rất nhiều thứ lúc học tiểu học trong một cái lưới trong phòng.

Mẹ Hoa có chút khó hiểu, "Miêu Miêu, con đang tìm cái gì vậy?"

"Mẹ, mẹ có nhớ lúc con học tiểu học có một bạn học tên là Chu Viên không?"

Mẹ Hoa đương nhiên nhớ kỹ, bà không chỉ nhớ rõ Chu Viên mà còn nhớ rõ lúc đó Miêu Miêu buồn bã thế nào.

Thời gian đầu Chu Viên đi học đại học bà vẫn an ủi Miêu Miêu cuối tuần bạn ấy sẽ về nhà, đến lúc đó bọn họ ở cùng một tiểu khu, còn có thể chơi đùa cùng nhau, hơn nữa còn có thể gọi điện thoại.

Kết quả Miêu Miêu gọi điện thoại không được, nhà bọn họ cũng dọn đi, Miêu Miêu buồn bã hết một khoảng thời gian ngắn mà bà cũng không nhắc đến người này nữa, trẻ nhỏ có bệnh hay quên từ từ cũng quên mất chuyện này.

Chẳng qua bây giờ trưởng thành rồi, mẹ Hoa cũng không nhắc lại bé trai từng làm bà ấn tượng sâu sắc này.

"Là bạn cùng bàn năm lớp một tiểu học của con, lúc đó cậu ấy rất chăm sóc con, giúp con sửa máy tính bảng, còn mua cho con một chiếc đồng hồ điện thoại đeo tay, lúc đó con rất thân với cậu ấy."

Miêu Miêu sửng sốt một lát, nhớ tới đối phương vẫn còn nhớ mình nhưng mình lại quên mất đối phương, hơn nữa còn có chuyện mẹ nói thì trong lòng có chút áy náy.

"Con chỉ nhớ rõ có một người như thế, nhưng mà những cái khác thì không nhớ rõ."

Mẹ Hoa bất ngờ, cũng không tiện nói về sau đứa bé kia đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, Wechat của đứa bé này cũng vô dụng, Miêu Miêu bởi vì mất đi người bạn tốt này mà chợt nhận ra có lẽ bản thân là một đứa nhỏ ngây thơ nên đối phương mới hoàn toàn không muốn liên lạc, cô đã buồn bã rất lâu, mẹ Hoa không nhắc tới chuyện này chỉ nói, "Sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này?"

"Bây giờ cậu ấy là bạn cùng bàn của con, hơn nữa con còn hiểu lầm cậu ấy." Miêu Miêu vừa kiếm món đồ lúc nhỏ vừa nói, "Hơn nữa cậu ấy vẫn còn nhớ rõ con."

Khi còn bé cô là một đứa trẻ rất thích sưu tầm, món đồ chơi, con rối, kẹp tóc bị hư, còn có bưu thiếp lúc tốt nghiệp các bạn học tặng cũng cất bên trong.

Ký ức đúng là thứ kỳ diệu, lúc không tìm thấy những thứ này thì trong đầu cô căn bản không nhớ rõ chuyện này, lúc thấy được thì lại nhớ tới khi còn học tiểu học, một đám bọn họ cùng ôm nhau khóc, hẹn nhau sau này sẽ quay về trường học thăm thầy cô, hẹn nhau sau này phải thường xuyên liên lạc.

Nhưng mà trên thực tế cô cùng Tinh Tinh và Đặng Phong quay về vài lần, chơi rất lâu ở trường học nhưng cũng không có gặp mặt với những bạn học khác.

Miêu Miêu rất nhanh đã tìm được một cái hộp nhỏ, cô hoàn toàn không nhớ rõ bên trong là cái gì.

Sau khi mở ra thì thấy bên trong vẽ ba bông hoa hướng dương màu vàng rực rỡ.

Mẹ Hoa cũng nhìn thấy, "Lúc đứa bé đó sắp đi, con để dành tiền mua hoa cho thằng nhóc nhưng mà vẫn chưa tặng được, về sau nhà bọn họ chuyển đi con lại vẽ một bức tranh."

Mẹ Hoa nói, "Được rồi, mẹ có rửa dâu tây, con ăn không? Lúc còn nhỏ con rất thích ăn dâu tây nhưng về sau lại không ăn nữa."

Miêu Miêu nhìn bức tranh lúc nhỏ, ngửi mùi dâu tây, mùi thơm này thoáng gợi lên vài điều bị phủ đầy bụi từ lâu, tâm tư như quay về lúc còn nhỏ.

Miêu Miêu thoáng cái đứng lên, cô nghĩ tới một thứ.

Miêu Miêu ngây ngẩn cả người, vành mắt đỏ lên, cô nghĩ tới một ít chuyện vụn vặt, mùi dâu tây giống như một sợi chỉ từ từ kéo ra ký ức đã lâu, cái đó cũng là một ngày có mùi dâu tây.

Vành mắt Miêu Miêu hơi hồng, trong lòng cô ngập tràn một cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ, dường như cô lại quay về những năm tháng nhỏ yếu, cô đơn, hoàn toàn không biết gì về thế giới nhưng lại khát vọng ôm lấy thế giới.

Loại cảm xúc này tràn ngập trong lòng, cảm giác chữa lành không nói nên lời, giống như ngâm mình trong đại dương ấm áp.

Khi quay về trường học, trên lưng Miêu Miêu vẫn đeo cái túi cũ kia, trong túi còn mang theo bức tranh hồi nhỏ giống như mang toàn bộ tuổi thơ theo.

Miêu Miêu như là cõng cả toàn bộ năm tháng vui vẻ trên lưng, khi cô xem những thứ lúc nhỏ mới nhận ra bản thân thật sự đã có được rất nhiều hạnh phúc, thật may mắn khi được từ từ lớn lên trong một ngôi trường hạnh phúc như vậy.

Có điều, Miêu Miêu vẫn nhớ rõ lúc nhỏ hắn rất thông minh, nếu lên đại học rồi thì tại sao lại quay về cấp ba?

Thời điểm tới trường, cô lấy bức tranh kia ra nhưng Chu Viên còn chưa tới trường học.

Các bạn học khác lục tục tới lớp, "Lớp trưởng, chào buổi sáng!"

"Lớp trưởng, hôm nay rốt cuộc cũng hết sưng rồi."

Hết người này đến người khác chào cô, Miêu Miêu cảm thấy từ nhỏ đến giờ cô bị Chu Viên ảnh hưởng lớn nhất.

Cô vô tình đã biến thành vai trước đây của Chu Viên trong lớp.

Cô ngồi vào chỗ của mình, ngẩn người nhìn bức tranh lúc nhỏ của mình, thật ra cô cũng cảm giác được lần trước mình nghĩ oan cho người này sau đó nói xin lỗi, thật ra người này cũng rất xấu hổ.

Cho dù khi còn bé quan hệ rất tốt, nhưng mà bây giờ.... Đều là người xa lạ, mười năm không gặp mà khi vừa gặp lại cô còn nghĩ oan cho cậu ấy như vậy, hơn nữa còn không nhớ rõ.

Miêu Miêu suy nghĩ một lát rồi đặt bức tranh dưới bàn Chu Viên, bởi vì cô nhớ tới cảm xúc lúc đó.

Lúc đó, cô rất muốn tặng cho người bạn sắp rời đi của mình một món quà, như vậy thì cậu ấy sẽ không quên mình rồi.

Cuối cùng cậu ấy không quên cô nhưng cô lại quên cậu ấy, Miêu Miêu nằm trên bàn, nhìn chỗ trống bên cạnh.

Thư của Chu Viên vẫn còn nằm chồng chất trên bàn, một quyển sách cũng chưa động vào.

Hết một buổi sáng, Chu Viên cũng không có đến trường.

Với tư cách lớp trưởng, Hoa Miêu Miêu đi tìm chủ nhiệm lớp hỏi thăm tình hình của Chu Viên.

"Có lẽ cậu ấy không tới nữa."

"Vì sao?" Lúc Miêu Miêu nói ra lời này thì ngây người một lát, còn hỏi thêm, "Là do chuyện em nghĩ oan cậu ấy sao?"

Chủ nhiệm lớp cũng không biết rõ, "Có thể là vậy."

Khi Miêu Miêu từ phòng làm việc đi ra thì hơi hoảng sợ trong lòng, lúc đó cô đúng là quá khích.

Suy nghĩ một lát, vẫn là quay lại tìm chủ nhiệm lớp hỏi địa chỉ nhà bọn họ.

Buổi trưa, Miêu Miêu đi xe tới địa điểm.

Thời điểm nhấn chuông cửa vẫn có hơi căng thẳng, qua một hồi lâu cửa mới mở ra.

Miêu Miêu liền thấy một người cầm điện thoại vừa nghe vừa mở cửa, hắn nhìn Miêu Miêu một lát sau đó lạnh giọng nói với người ở đầu bên kia điện thoại, "Tự mấy người giải quyết đi, tôi sẽ không can thiệp vào."

Sau đó cúp điện thoại, nói với Miêu Miêu, "Có chuyện gì sao?"

Miêu Miêu đã biết đối phương là bạn học tiểu học của mình, hơn nữa bản thân còn nghĩ oan cho hắn nên lúc đối mặt với Chu Viên, tay chân có chút lúng túng.

Cô nghĩ một lát, "À thì.... Để tớ nói thẳng vậy."

Cô lẩm bẩm, quá căng thẳng rồi.

"Đầu tiên, là tớ nghĩ oan cậu chuyện này là lỗi của tớ, thứ hai, rất xin lỗi vì quên mất cậu...."

Chu Viên nghe thấy cô nói lời này thì có chút kinh ngạc, "Không sao, mình có thể hiểu được."

Thật ra thấy cô đã lớn như vậy, hơn nữa còn khỏe mạnh, bên cạnh lại có nhiều người quý mến cô cũng là một chuyện làm người khác rất vui vẻ.

"Vào trong ngồi đi."

Miêu Miêu đi vào mới phát hiện cơ bản không có đồ dùng gì, nhưng lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

Miêu Miêu ngồi xuống, "À thì, buổi chiều cậu có quay lại trường học không?"

Khuôn mặt Miêu Miêu không còn sưng nữa nên mắt lại biến thành đôi mắt to trong veo như nước, lúc nhìn người khác lại rất chân thành.

Chu Viên đi rót một ly nước cho cô, vừa cười vừa nói, "Cho nên lớp trưởng vội tới làm công tác tư tưởng cho học sinh trốn học?" Dáng người cô nhỏ nhắn nên phải gọi là lớp trưởng nhỏ.

Miêu Miêu nhận nước, cô rũ mi mắt, "Không có, là tớ.... cảm thấy có lỗi, rất xin lỗi vì làm cậu không vui."

Chu Viên vốn muốn nói về sau sẽ không đến trường nữa nhưng mà hắn có hơi không nói ra miệng được.

Hắn nhớ tới khi còn bé, lúc đó Miêu Miêu nói cái gì hắn cùng đồng ý.

Dù cho cô không nói ra nhưng chỉ cần cô nghĩ hắn cũng sẽ đồng ý.

Về sau hắn rời khỏi, cũng không dám liên lạc với cô, hắn lo lắng nếu liên lạc thì hắn thật sự sẽ biến thành học sinh tiểu học.

Người bạn tốt nhất của Miêu Miêu là Tinh Tinh, cô từ một bé gái giơ tay trả lời câu hỏi cũng sẽ đỏ mặt ngượng ngùng trở thành một lớp trưởng có thể đảm đương một mình một phía, sẽ tức giận với nam sinh nghịch ngợm trong lớp, sẽ ra mặt giúp bạn nữ khác, cô còn đi làm phẫu thuật xóa những vết sẹo kia, bà cố ngoại của cô qua đời, bà ngoại qua đời....

Hắn cũng sẽ không còn là người bạn tốt nhất của cô, hắn sớm đã rời khỏi cuộc sống của cô.

Đôi lông mày đẹp của Chu Viên nhíu lại, nói với Miêu Miêu, "Lớp trưởng phải về trường học sao? Mình đưa cậu."

Miêu Miêu ngẩng đầu, có chút vui vẻ, "Cậu cũng về trường học sao?"

Chu Viên gật đầu, mặc thêm áo khoác, "Cũng không thể để lớp trưởng đi một chuyến tay không."

Miêu Miêu thở phào một hơi.

Lúc đi thang máy xuống, đúng lúc thang máy chỉ có hai người bọn họ, trong không gian khép kín tràn ngập không khí xấu hổ.

Miêu Miêu suy nghĩ có nên tìm đề tài hay không nhưng lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Chu Viên thấy dáng vẻ cẩn thận của cô thì nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, vẻ mặt cũng giống y hệt như vậy.

Chu Viên chợt nhận ra hắn cũng không biết nên nói gì với cô.

Rất rõ ràng đề tài lúc nhỏ không thích hợp với hai người bọn họ, mà hắn hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với những cô gái ở độ tuổi như vậy nên không có kinh nghiệm bắt chuyện.

Nói chuyện phiếm biến thành chuyện rất khó khăn.

Cũng may Miêu Miêu mở miệng phá vỡ sự xấu hổ trước, "Cảm ơn cậu đã chăm sóc tớ lúc nhỏ."

"Không cần cảm ơn."

Hai người lại lần nữa im lặng.

May mắn thay thang máy đã xuống rồi.

Hai người đi ra, lúc này không còn lúng túng như vậy nữa.

Rất nhanh đã quay lại trường học, lúc này vừa hay là thời gian ngủ trưa, học sinh nội trú thì ngủ lại trong phòng ngủ còn học sinh ngoại trú thì về nhà.

Trong phòng học trống rỗng, lúc hai người đi tới đúng lúc bên cạnh có người gọi tên Miêu Miêu, "Hoa Miêu Miêu."

Miêu Miêu quay đầu lại thì thấy lớp trưởng lớp năm đứng cách đó không xa.

Tuy rằng hai lớp có chút như nước với lửa nhưng mà bề ngoài Miêu Miêu và lớp trưởng lớp năm vẫn hiểu hiện vẫn ổn, nguyên nhân vì là lớp anh em nên rất nhiều chuyện hai người bọn họ đều phải làm với nhau.

Miêu Miêu đi tới, "Làm sao vậy?"

"Giáo viên để cho hai chúng ta thống kê số lượng trợ cấp học sinh nghèo kỳ này, tôi đã thống kê ra rồi nên muốn mượn hai chỗ lớp cậu."

Miêu Miêu: "Tôi đang định nói chuyện này với cậu, số lượng lớp tôi cũng không đủ. Tôi còn tưởng rằng lớp các cậu sẽ có chỗ dư."

"Cậu đã thống kê rồi sao? Không phải hai ngày trước cậu xin nghỉ sao?"

"Tối qua tôi thống kê xong rồi." Miêu Miêu nhớ lại trong đầu, "Lớp bọn tôi có ba bạn học có chứng nhận bảo lãnh tối thiểu*, bốn bạn học là hộ nghèo có giấy chứng nhận, bạn nào làm đơn cũng đều được tôi xác minh rồi."

(*低保证: Là giấy chứng minh nhân dân của người nghèo được)

Lớp trưởng lớp bên cạnh chỉ có thể quay về.

Miêu Miêu nhanh chóng quay về phòng học mở máy tính trong phòng lên, sau đó vừa xem tài liệu các bạn học khác đưa tới vừa dựa theo thông tin bên trên mà gõ chữ.

Chu Viên đi tới, thì thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, "Có cần giúp không?"

Miêu Miêu mắt nhìn tài liệu, tay vẫn không ngừng gõ, nói, "Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng chắc là tớ vẫn kịp." Cô tương đối có kinh nghiệm trong việc này, hơn nữa chỉ có một cái máy tính, người khác muốn giúp cũng không tiện.

Thật ra thời gian chủ nhiệm lớp yêu cầu là nộp trước buổi trưa ngày mai, nhưng mà lớp trưởng lớp năm đã nói với cô như vậy khó tránh khỏi sẽ không nói với chủ nhiệm lớp, đến lúc đó cô cũng nộp danh sách thì sẽ biểu hiện lớp bọn họ cũng không có vị trí dư thừa.

Lúc học lớp mười cô vẫn chưa hiểu những thứ này nên suýt nữa bị gài bẫy, lúc đó lớp cô thật sự chỉ có năm người nộp đơn, cô giáo nói danh sách chỉ có mười người nhưng lớp bên cạnh lại nói lớp bọn họ thiếu vài slot, Miêu Miêu nghĩ trợ cấp nhà nước vốn dành cho học sinh nghèo, lớp nào cũng đều giống nhau.

Kết quả không nghĩ tới, lớp bọn họ đã lén lút chia hết tiền của năm slot đó rồi còn nói chuyện này ra.

Miêu Miêu cũng biết lớp mình có nhiều bạn học trong nhà gặp khó khăn nhưng mà vì ngại mất mặt nên không làm đơn xin, vì chuyện này Miêu Miêu dẫn theo tất cả mọi người cuối tuần đi hái trái cây giúp ba kiếm tiền, chủ yếu là để mấy bạn học kiếm chút tiền, học kỳ này đã vận động mọi người viết đơn xin từ khi chủ nhiệm lớp bắt đầu nhắc tới chuyện này, thậm chí còn nói ra chuyện năm ngoái, những bạn có chứng nhận nghèo khó đều được trân quý, cũng không cảm thấy mất mặt nữa.

Ngón tay Miêu Miêu vô cùng linh hoạt, gõ đùng đùng trên bàn phím, mắt còn quét lại lần nữa để xác nhận bản thân có điền sai thông tin không, nhất là số thẻ căn cước cùng số thẻ ngân hàng, bởi vì thứ này quyết định tiền có thuận lợi chuyển vào số tài khoản hay không.

Thông tin cá nhân, thông tin ngân hàng còn có hướng dẫn sử dụng, Miêu Miêu vừa hoàn thành xong thì thấy đau mắt.

Cô dụi dụi mắt, nhanh chóng xác nhận lần nữa, sau đó phát hiện.... Lần này có tới mười hai bạn học nộp đơn xin.

Miêu Miêu sửng sốt một lát, thật sự vẫn hơn hai người.

Nhưng mà lúc nãy cô điền phần giải thích thì tình huống của mọi người không được tốt lắm.

Lớp cô là lớp trọng điểm, cho nên có một nửa bạn học đều thi được thành tích tốt trong cuộc thi huyện.

Tình huống như này cũng chẳng có gì suy nghĩ nữa.

Lúc này liên tục có bạn học quay lại phòng học.

Miêu Miêu gửi toàn bộ danh sách điện tử cho chủ nhiệm lớp.

Cô thu dọn tài liệu điện tử, sau đó đi tìm ủy viên văn nghệ ngồi hàng cuối, ủy viên văn nghệ là một nam sinh vạm vỡ, Miêu Miêu nói, "Ngô Lãng, cậu có mang điện thoại không?"

"Có mang theo, làm sao vậy?" Ngô Lãng đưa điện thoại cho Miêu Miêu.

Miêu Miêu nhận lấy, "Điện thoại của tớ bị rơi rồi, có thể dùng điện thoại của cậu một lát được không?"

"Không thành vấn đề."

Chu Viên cũng thấy cô mượn điện thoại của người khác, hắn chợt nhận ra bản thân thật sự đã thành người xa lạ quen thuộc nhất với Miêu Miêu.

Miêu Miêu cầm điện thoại, còn có thông tin của các bạn học khác đến phòng làm việc giáo viên.

Chu Viên vẫn luôn chú ý đến cô chợt nhận ra bản thân thật sự đã bỏ qua rất nhiều chuyện.

Đứa bé từng sợ hãi thế giới đúng là trưởng thành rồi.

Mà hắn lại bỏ lỡ toàn bộ quá trình đó, trong khoảnh khắc ấy Chu Viên không hiểu sao lại thấy mất mát.

Chính hắn cũng không rõ vào lúc này có phải bản thân đang hối hận với quyết định ban đầu hay không.

Thật ra.... Học đại học cũng không hề vui vẻ như trong tưởng tượng.

Thật ra.... Kiếm tiền cũng không thật sự vui lắm.

Thật ra.... Có một người bạn ngốc nghếch chứ không phải lúc nào cũng phải suy nghĩ tính toán người khác, thật sự là một chuyện rất tốt.

Hắn nhớ tới lúc đó mẹ hắn đã nói đại học lúc nào cũng có thể học, nhưng mà tuổi thơ chỉ có một lần, mẹ không muốn con hối hận.

Lúc đó hắn rất cố chấp, sẽ không hối hận, hắn cũng không thích học tiểu học.

Hắn cuối cùng đạt được ước muốn rồi, rời khỏi tiểu học, sớm bước chân vào thế giới người lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.