Ngày hôm sau tỉnh lại, Bách Lý Đồ Tô đã không thấy đâu. Y ngồi dậy, đột nhiên có một vật từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Là đóa hoa mai…
Đầu gỗ đáng chết, ngốc hết thuốc chữa, nam nữ không biết phân biệt! Phương Lan Sinh nghĩ, tức giận nhặt hoa mai ở trên giường, nghĩ muốn ném nó đi…
Trong đầu lại nhớ tới hình ảnh đầu gỗ cúi đầu hôn mình, rồi đặt vật này trên đỉnh đầu y….
Đã, đã bị đầu gỗ làm vậy, sao còn có thể đưa cho nhị tỷ nữa!
Phương Lan Sinh vừa chán ghét vừa bực mình, nhưng lòng bàn tay lại vô thức siết chặt đóa mai trong tay, trong đầu phiền toái hỗn loạn.
Khi y xuống dưới khách điếm, mọi người đã ở cả dưới lầu, có lẽ là đã đợi rất lâu.
“Mọi người, sao không ai gọi ta!” Phương Lan Sinh sốt ruột chạy xuống lầu, Tình Tuyết cười nói, ” Không sao, Tô Tô đã tới xưởng đóng tàu trước, bảo mọi người chờ cậu tỉnh thì tới tìm huynh ấy. Đằng nào chúng ta cũng phải thử thuyền nữa.”
Tương Linh từ chỗ ngồi đứng lên, “Bí đao là đồ mê ngủ, Đồ Tô ca ca nhất định là chờ lâu rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Hồng Ngọc cười cười, đứng lên nhìn Phương Lan Sinh còn sững sờ, “Hầu tử, còn không mau đi?”
Thuyền Luân Ba đúng là thuyền Luân Ba, hình dạng giống như một con cá lớn, hai bên có cánh lớn như đại bàng. Phương Lan Sinh há hốc miệng nhìn thuyền, đứng nghe Hướng lão bản kiêu ngạo kể chuyện.
“Đây chính là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-lan-dong-nhan-sat-tinh-dai-phat/2193106/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.