Nửa đêm canh ba, có bàn tay từ sau lưng vói vào chăn, chui vào trong quần áo Phương Lan Sinh. Y chưa tỉnh táo hoàn toàn, mơ hồ mở mắt nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đã đưa đầu lưỡi tới thăm dò môi mình.
Môi đầu gỗ… có điểm cứng rắn… Phương Lan Sinh thở không thông, tay vươn ra ôm vai hắn. Một tay đầu gỗ luồn xuống cởi sạch quần y, tách ra hai chân, cắm vật nóng hổi đi vào.
Phương Lan Sinh nhướn mày, chưa kịp phản ứng đã bị người đè mạnh xuống giường, ôm lấy mông y mạnh mẽ trừu sáp.
“Ừm… đầu gỗ… đầu gỗ… nhẹ, nhẹ chút… ưm…”
Cánh môi bị người chặn lại không rảnh rỗi phát sinh tiếng nỉ non, Phương Lan Sinh như mảnh vải ướt dán dính trên người Bách Lý Đồ Tô, y mơ hồ ôm chặt cổ hắn, nhớ tới câu nói của Bách Lý Đồ Tô hồi trưa “Ta muốn mẹ ta sống lại”, Phương Lan Sinh nghĩ mình biết quá ít về đầu gỗ, ít đến nỗi mỗi lần nghe chuyện về hắn đều cảm thấy vì hắn mà đau lòng them một chút. /chém/
Bách Lý Đồ Tô trán ướt mồ hôi, tóc mái ướt dán trên trán, dưới ánh nến phản quan lung linh. Thân thể hình thành thói quen thích ứng với loại hành vi ban đêm này, Phương Lan Sinh cúi đầu vùi vào cổ hắn, một lát khẽ ngẩng lên, mơ màng chủ động dán môi mình lên hôn hắn, ở dưới khẽ cọ người trên thân.
Bách Lý Đồ Tô do ồn ào mà tỉnh lại, ngoài cửa có tiếng người. Hắn nhắm mắt rồi mở mắt lần nữa, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-lan-dong-nhan-sat-tinh-dai-phat/2193105/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.