Gần hoàng hôn mới thấy Phương Lan Sinh trở về, lúc đó y đang thơ thẩn đi trên đường cái, Hồng Ngọc liếc mắt thấy thì lôi y trở về.
“Hầu tử!”
“Bí đao, đi lung tung!” Tương Linh vừa nói, bên trong Phương Tín xông ra.
“Thiếu gia!!”
Phương Lan Sinh dường như hơi hoảng sợ, nhìn thấy Phương Tín lao đến chỗ mình thì hơi lui về sau, tay phải nhanh như chớp chạm vào chuôi đao đeo bên hông.
Bách Lý Đồ Tô rất nhanh thu gọn loạt động tác này vào mắt.
“Thiếu gia, tôi là Phương Tín đấy, cậu… không nhận ra tôi?” Phương Tín thấy thiếu gia nhà mình nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, nhất thời hoảng sợ nói.
Phương Lan Sinh im lặng quan sát, sau đó thả tay cầm chuôi đao, nhìn Phương Tín cười.
“Ra là Phương Tín.”
Phương Tín dù thấy thiếu gia có chỗ không bình thường, nhưng chắc là do ra ngoài mấy tháng làm thiếu gia trưởng thành hơn. Giờ hắn gấp như con ngựa bị đốt lửa ở mông, nào quản nổi chuyện nhỏ này, vội vội vàng vàng kể lại một lượt những trọng điểm vừa nói với đám Hồng Ngọc cho Phương Lan Sinh nghe.
Bách Lý Đồ Tô vẫn tựa người ở cửa khách điếm, A Tường đậu trên đầu vai, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm thanh đao bên hông Phương Lan Sinh.
Chỉ thấy Phương Lan Sinh nhíu mày nhìn Phương Tín.
“Nếu đối phương đã là đại phu, nhị tỷ theo họ cũng không sao, cần gì thừa hơi lo chuyện không đáng.”
“Nhưng…” Phương Tín ngẩn ra, nào có nghĩ thiếu gia sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-lan-dong-nhan-sat-tinh-dai-phat/2193076/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.