Ngày giỗ của bố Ninh vừa vặn rơi vào cuối tuần.
Hôm đó mưa tầm tã suốt nửa ngày vẫn không có dấu hiệu tạnh. Tô Khanh mua một bó hoa lớn, đi theo Ninh Triết đến nghĩa trang thành phố thăm bố Ninh.
Bởi vì trời mưa nên xung quanh chẳng có một bóng người, cả nghĩa trang rộng lớn chỉ có hai người đứng trước một tấm bia mộ màu đen nhám.
Ninh Triết một tay cầm ô, Tô Khanh cúi người nhẹ nhàng đem bó hoa đặt trước bia mộ, nhỏ giọng thủ thỉ:"Bác Ninh, cháu là Tô Khanh đây, bác còn nhớ cháu không? Cháu còn nhớ lần cuối cùng cháu gặp bác, là kì nghỉ hè của đại học năm nhất. Lúc đó gia đình cháu và gia đình bác cùng nhau đi du lịch, cháu kì thực rất vui."
Nói tới đó, nghĩ đến những chuyện trước kia, viền mắt nóng hôi hổi:"Cháu xin lỗi bác. Lúc bác ra đi, cháu không có mặt, mẹ cháu còn làm chuyện có lỗi với bác. Khi cháu biết chuyện, thật lòng mà nói cháu rất đau lòng. Cháu còn nghĩ, một người ấm áp hiền lành như bác, sao ông trời lại đem bác đi nhanh như vậy chứ?"
Ninh Triết nghiêng ô về phía cô, hơi khom người vuốt ve nhẹ trên lưng cô, thay cho lời an ủi.
Tô Khanh rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:"Bác Ninh, cháu thực sự xin lỗi. Hôm nay cháu tới đây thăm bác, cũng là muốn chính miệng xin lỗi bác. Hi vọng bác không giận cháu, hi vọng bác ở trên trời cao sẽ phù hộ cho bác gái và Ninh Triết vạn sự thuận lợi."
Ninh Triết ngồi xổm xuống bên cạnh cô, bàn tay dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-khanh-ninh-triet/901671/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.