Mẹ Tô đeo tạp dề đứng ở huyền quan nhìn Tô Khanh thay giày, rất nhanh đã phát hiện ra điểm bất thường của cô, liền hỏi:"Tiểu Khanh, mặt con sao thế? Đỏ như tôm luộc, cảm rồi à?"
Tô Khanh chột dạ sờ sờ mặt mình, nói bừa:"Không phải đâu ạ, vừa nãy con chạy bộ nên mặt hơi đỏ."
"Giờ này chạy bộ làm gì? Còn cầm theo túi xách chạy bộ?" Mẹ Tô cảm thấy vô cùng kì quái, cằn nhằn:"Thật không hiểu nổi con."
Tô Khanh ôm vai mẹ Tô, đẩy mẹ đi về phía nhà bếp, nói:"Mẹ tiếp tục nấu cơm đi, đừng quan tâm đến con."
Mẹ Tô vừa đi vào bếp vừa lẩm bẩm:"Đứa trẻ này sao vậy nhỉ?"
Buổi tối Tô Khanh không ăn cơm, ở trong phòng chăm chỉ soạn giáo án. Điện thoại dựng ở dưới đèn bàn, trên màn hình hiện ra khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của Ninh Triết đang xoay tới xoay lui.
Mái tóc dài được cô búi lên cao, trước trán lòa xòa vài cọng tóc mái bị rớt lại, sống mũi vắt vẻo một cặp kính gọng vàng. Nhìn qua liền thấy xinh đẹp mang theo một sự nhã nhặn, thanh cao lại còn có tri thức hiếm có.
Ninh Triết nghiêng đầu ngắm nhìn cô một lúc lâu, khẽ lên tiếng:"Khanh Khanh nhà chúng ta lớn lên thật xinh đẹp."
Cô ngẩng đầu nhìn anh:"Vậy lúc nhỏ không đẹp sao?"
Anh cười:"Đẹp, càng lớn càng đẹp."
"Vậy sau này em bảy mươi tuổi sẽ đẹp hơn sao?"
Cô hỏi.
Anh thành thực gật đầu:"Tất nhiên. Khanh Khanh nhà chúng ta lúc nào cũng xinh đẹp."
Cô hài lòng cười rộ lên, giơ ngón cái cho anh:"Nói hay lắm."
Hai người đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-khanh-ninh-triet/901670/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.