Lộ Dung kinh ngạc hả một tiếng.
Tô Khanh lại nói:"Cậu ấy hỏi mượn tớ khoảng hai vạn."
Lần này Lộ Dung càng kinh ngạc hơn, hai mắt trợn tròn:"Chuyện lớn như vậy tớ cũng chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới. Nhưng Tô Khanh, rõ ràng lúc năm nhất tớ đi giúp chủ nhiệm sắp xếp hồ sơ nhập học, trong hồ sơ của Trương Dao đã điền là mẹ mất."
"Cái gì? Cậu nói thật sao?"
Tô Khanh tưởng mình nghe nhầm, tâm trạng cũng trở nên mơ hồ.
Lộ Dung cũng bắt đầu cảm thấy không ổn:"Tô Khanh, hình như cậu bị cậu ấy lừa rồi. Rốt cục Trương Dao cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ?"
Hai người nhanh chóng lên lớp, tạm thời chuyện của Trương Dao đợi khi cậu ta quay về thì nói chuyện sau.
Suốt buổi học Tô Khanh căn bản không thể tập trung được. Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện của Trương Dao, rất không hiểu rốt cục vì sao Trương Dao lại lừa cô mượn một số tiền lớn như vậy?
Vừa tan học cô đã lập tức muốn đi tìm Trương Dao hỏi rõ ràng. Chuyện này nếu để càng lâu thì trong lòng cô chỉ càng thêm bức bối. Cô vừa ra khỏi cửa phòng học thì đã va phải Ninh Triết.
Anh nhẹ nhàng đỡ gáy cô, khóe miệng tủm tỉm cười, ung dung hỏi:"Đi đâu mà chạy vội thế?"
Tô Khanh ấp úng:"Em, em đi tìm bạn học hỏi chút chuyện."
"Anh đi cùng được không?"
"Không được." Tô Khanh phản ứng rất nhanh, không muốn bị anh phát hiện, với tính cách của anh, cô lo rằng sẽ lớn chuyện mất.
Chợt nhận ra vừa rồi cô dứt khoát từ chối, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-khanh-ninh-triet/901658/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.