Sau khi trở về phòng kí túc Tô Khanh căn bản không thể ngủ được.
Lời nói đầy phong tình cùng với nụ cười đẹp đến nhức mắt kia của Ninh Triết luôn quẩn quanh trong tâm trí cô. Cô khẽ trở người, câu nói vừa rồi lại chạy lên trong đầu, từng chữ một cực kì rõ ràng.
Trong lòng tôi chỉ có một người.
Trong lòng của Ninh Triết chỉ có một người, là cô sao? Ánh mắt, nụ cười ấy của cậu, là đang ám chỉ cô sao?
Tô Khanh liền lắc lắc đầu xua đi suy nghĩ đó, sợ rằng tự mình đa tình.
Sáng hôm sau lúc học tiết của giáo sư Chính, ngoài ý muốn lại không thấy Ninh Triết lên lớp. Bình thường cậu rất thích tiết của giáo sư Chính, chưa từng vắng mặt trong tiết của thầy ấy.
Hại Tô Khanh cả tiết đều như người mất hồn.
Lúc tan học Ninh Triết xuất hiện trước cửa phòng học, dáng vẻ ung dung mỉm cười nhìn cô.
Cô cũng nhìn thấy cậu, lập tức đi qua đó, hỏi:"Sao cậu không lên lớp?"
"Có chút việc." Ninh Triết đáp:"Cậu ngoan ngoãn học hành, đừng ham chơi."
Tô Khanh đen mặt lườm cậu:"Cậu nói ai ham chơi? Còn không phải là cậu?"
"Tôi qua tìm giáo sư Chính có chút việc, cậu mau đi ăn cơm đi." Ninh Triết chỉnh lại ba lô trên vai, giọng nói dễ nghe.
Không đợi Tô Khanh trả lời cậu đã nhanh chóng rời đi.
Ninh Triết vừa đi thì Thẩm Văn Kha lại đến.
Thẩm Văn Kha cùng Tô Khanh đi đến nhà ăn, vừa đi vừa cảm khái:"Mang tiếng học cùng trường nhưng để gặp được cậu khó thật đấy."
"Tớ xin lỗi, gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-khanh-ninh-triet/901655/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.