Đường Đường Đường quay lại nhà Tô Hoài.
Lần này, vẫn là Tô Hoài mở cửa cho cô.
Ôm một chồng sách luyện thi cao thật cao, Đường Đường cố gắng nặn ra nụ cười tự nhiên thân thiết.
Không biết làm sao với áp suất không khí quá thấp xung quanh Tô Hoài, nụ cười của Đường Đường vừa nặn ra lập tức cứng nhắc trên gương mặt.
“Mẹ mình bảo mình theo cậu học tập, cậu xem bà ấy đó, lại làm phiền cậu rồi hahaha…” Đường Đường nỗ lực hòa hoãn bầu không khí, song càng nói càng thấy xấu hổ.
Cô run chân, thoáng nhũn hết cả người.
Tô Hoài vẫn trầm mặc không nói chuyện, đôi mắt đen láy sắc bén kia từ đầu chí cuối không hề nhìn cô.
Đường Đường có chút ủ rũ, mệt mỏi cúi gằm mặt.
Nghe thử đi, âm thanh đạp trên sàn nhà kia đâu phải là tiếng bước chân?
Rõ ràng là âm thanh lòng tự trọng của cô vỡ tan mà.
Đi theo sau Tô Hoài vào phòng ngủ, Đường Đường đặt sách bài tập lên bàn.
“Giờ bắt đầu ư?” Cô quay đầu hỏi Tô Hoài đứng phía sau.
Người đằng sau không trả lời, đi thẳng tới cánh cửa, đóng cửa lại chốt khóa.
Tiếng khóa hộp tra vào ổ vang vọng, Đường Đường không khỏi run cầm cập, cô ngước mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu:
Định, định làm gì ―― hả?
Nhất thời những suy nghĩ khác nhau tập kích đại não, Đường Đường Đường thiếu chút nữa bỏ của chạy lấy người.
Động tác hoảng loạn của cô không chút tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-duong/2713804/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.