🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
'Chu Anh xin cô tự trọng, tôi và cô chỉ là công việc không lý do gì tôi để tâm hết. ở đây không có việc của cô nên cô nhanh ra ngoài đi

'sao anh lại đuổi em, đã bao tháng nay em không gặp anh, có biết em đã nhớ anh đến nhường nào không?

Chu Anh vừa nói vừa sà vào lòng Hà Thanh Quy, đúng lúc đó cửa phòng mở ra Tô Dung Dung bước vào. Hà Thanh Quy nhìn thấy Tô Dung Dung đến và cảnh tượng trước mắt như thế này. anh như chết lặng người mà đẩy Chu Anh ra,

"xin lỗi tôi đã vào không đúng lúc"

Hà Thanh Quy chạy theo kéo Tô Dung Dung lại giải thích, nhưng cô vẫn chạy đi

' anh xin em hãy nghe anh nói, mọi chuyện không như vậy đâu. Anh xin em đấy nghe anh một lần thôi

Tô Dung Dung vẫn không chịu đứng lại, Hà Thanh Quy đành bế bỗng cô lên trở lại phòng. Chu Anh vẫn còn ở đó chưa rời đi

'Chu Anh tôi cho cô sự lựa chọn nói ra sự thật, một là cô sẽ mất tất cả những thứ cô đang có, hai là nói ra sự thật về mối quan hệ của tôi và cô ngay bây giờ'

'tôi có làm gì đâu, chỉ là lâu rồi chúng ta mới gặp nên tôi muốn thân thiện với anh thôi mà

Tô Dung Dung giật tay muốn đi, Hà Thanh Quy nắm chặt tay cô không buông.

'bớt nói những lời không liên quan đi, hãy nói rõ ràng chuyện trước đây và hiện tại của tôi và cô. đây là vợ tôi, tôi không muốn cô ấy phải khó chịu vì bất cứ chuyện gì. nên cô hãy nói cho rõ vào

Chu Anh nghe đây là vợ anh nên cũng hiểu mình gây ra chuyện gì rồi, vội vã cuối đầu xin lỗi Tô Dung Dung đó chỉ là chủ ý của riêng cô

'tôi xin lỗi cô Tô là do tôi mến mộ anh Hà đây nhiều năm, lần này về nước cũng chỉ vì muốn vung bồi tình cảm mong muốn một ngày có được tình cảm của anh ấy. nhưng giờ tôi đã hiểu mình sai rồi, xin cô Tô bỏ qua lần này

Tô Dung Dung giờ mới hiểu ra mọi chuyện không phải do anh mà là một phía bên Chu Anh, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn để mặt giận xem phản ứng của Hà Thanh Quy."được rồi tôi không sao hết, nên cô về đi"



Chu Anh cúi chào ra về. Hà Thanh Quy mới chịu buông tay cô ra, anh xin lỗi cô vì đã để Chu Anh tự ý vào phòng riêng. cũng xin lỗi vì đã để cô giận như thế

'Dung Dung à! anh xin lỗi em vì đã để em buồn thế này, chắc em giận lắm phải không? Anh chưa từng nói dối em mà, anh chưa từng yêu đương hẹn hò với ai hết. em là người duy nhất của anh, anh yêu em nhiều lắm

Hà Thanh Quy ôm cô vào lòng, cô cũng cảm nhận được anh đang lo sợ. người anh run run như sợ cô sẽ bỏ đi, sẽ rời xa anh sẽ không cho anh cơ hội nào để giải thích. cô cảm nhận được có gì đó ướt át trên vai, thì ra là nước mắt của anh. chỉ có bấy nhiêu chuyện như thế để cô hiểu nhầm, anh ấy đã lo sợ như thế

"em biết rồi em không nghi ngờ anh nữa, anh là của em chỉ riêng mình em thôi có đúng không nào? làm thế nào để anh không còn sợ nữa, em sẽ làm nên anh đừng khóc nữa"

đáng lẽ ra Tô Dung Dung mới là người tức giận, mà giờ lại trở thành người vỗ về an ủi anh. thế mà anh vẫn còn đang run vì lo sợ

"anh có nghe em nói không"

Hà Thanh Quy gật đầu

"em muốn trở thành người của anh thì phải làm sao? em cũng rất lo sợ ngày nào đó anh cũng rời bỏ em. em đã không còn người thân bên cạnh nữa rồi, đến khi anh cũng rời đi em biết phải làm thế nào"

Tô Dung Dung bắt đầu nói ra lòng mình, những giọt nước mắt lo sợ của cô cũng đã rơi. hai người họ có nổi lo sợ rất giống nhau, có lẽ tình cảm dành cho đối phương hết cả tình cảm của mình. bây giờ họ đã hiểu về nhau, sẽ không còn gì có thể chia cách hai người nữa.

anh nhẹ nhàng hôn cô, nụ hôn tràng đầy khát vọng, anh rất sợ cô hiểu nhầm rồi rời bỏ anh. sợ cô không còn yêu anh nữa sợ chuyện gì đó cô bị cướp đi, trong suy nghĩ tối tâm ấy anh muốn biến cô thành người của hắn. như vậy anh sẽ không còn sợ mất cô, nụ hôn càng siết chặt đến cô phát ra tiếng rên vì khó thở.

vẫn không thấy anh có ý định dừng lại, cô bị anh bế vào phòng riêng đóng chặt cửa lại anh vẫn còn hôn cô môi quấn chặt lấy nhau chiếc lưỡi không yên phận luồng vào thăm dò. cô cũng bị nụ hôn làm cho không còn tỉnh táo mà rên trong vô thức.

"a.ha... Ức..."

tay anh bất đầu không còn ngoan nữa, chạm nhẹ vào eo cô lần mò lên trên. Hà Thanh Quy hạ nhẹ nhàng cho cô nằm trên giường, môi vẫn không tách rời. bầu không khí nóng dần lên, tay cô cũng không còn ngoan nữa. cô cởi áo khoác cho Hà Thanh Quy, anh cũng nhẹ nhàng phối hợp theo, những chiếc áo khoác từ từ được cởi ra.

cả căn phòng nóng lên hừng hực, Tô Dung Dung thầm nghĩ, ngày mai cô có hối hận không. anh sẽ nghĩ như thế nào về cô, có cho rằng cô dễ dãi và xem thường cô không. Hà Thanh Quy sẽ cưới cô không, những nỗi lo sợ ấy làm cô có chút phân tâm. nhưng cô tin người đàn ông này, anh sẽ không phải là người như vậy dù có thế nào Hà Thanh Quy cũng sẽ không bỏ rơi cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.