Hơn 7 giờ tối người của cục Công an khu mới mới đến, Dương Tư Mịch vẫn chưa tỉnh, Trình Cẩm nhìn hai bàn tay đan nhau của họ, thử rút tay ra lần nữa, lần này động tác của anh hơi mạnh, lông mi Dương Tư Mịch rung động mấy lần, mắt mở ra, giọng nói hơi khàn, “Sao vậy?”
Trình Cẩm cười nói nhỏ, “Đánh thức em à? Anh rót cho em ít nước nhé.” Anh rút bàn tay đang nắm tay Dương Tư Mịch ra, Dương Tư Mịch nắm chặt theo phản xạ rồi lại buông ra.
Trình Cẩm đỡ hắn ngồi dậy, rót nước cho hắn uống. Dương Tư Mịch nhìn cái ly rồi nhìn Trình Cẩm, uống mấy ngụm.
Trình Cẩm nói, “Anh phải đi làm chút chuyện, em ngủ tiếp không? Hay xuống dưới ăn gì đó rồi lên ngủ?”
Dương Tư Mịch nói, “Em và anh cùng nhau.”
“Được.” Trình Cẩm tìm lược chải tóc cho Dương Tư Mịch, thấy quần áo Dương Tư Mịch nhăn nhúm vì ngủ lâu liền vuốt phẳng lại giúp hắn, “Xong rồi, đi thôi.” Trình Cẩm đưa tay nắm cổ tay Dương Tư Mịch muốn dẫn hắn ra ngoài, Dương Tư Mịch lại giãy ra, Trình Cẩm khẽ giật mình, Dương Tư Mịch liền trở tay nắm tay anh, Trình Cẩm bật cười, nắm tay Dương Tư Mịch xuống lầu.
Dưới lầu có hai người của cục Công an tới, sau khi nhìn thấy Trình Cẩm liền đứng lên, một người vươn tay trước muốn bắt tay Trình Cẩm, tay phải Trình Cẩm đang nắm tay Dương Tư Mịch, anh vội rút ra mà không rút được, chẳng lẽ phải duỗi tay trái cho người khác bắt?
Trình Cẩm bất đắc dĩ nói, “Tư Mịch?” Dương Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927356/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.