Sau khi vào quán bar, đám Bộ Hoan ngồi vây quanh Trình Cẩm, bầu không khí có hơi khẩn trương, tất cả đều cẩn thận không phát ra tiếng vang, Bộ Hoan nháy mắt với Tiểu An, Diệp Lai nhìn thấy liền lườm hắn, Tiểu An hít sâu rụt rè gọi Trình Cẩm, “Lão đại?” Trình Cẩm tháo xuống vẻ mặt mờ mịt, ngẩng đầu mỉm cười, “Sao vậy?” Mọi người thở phào. Diệp Lai nói, “Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm gì?” “Tiếp tục tra.” Du Đạc hỏi, “Hướng Tường Kính có hiềm nghi không?” “Có lẽ không phải, lấy năng lực của anh ta, nếu giết người sẽ lưu lại thi thể để chúng ta phát hiện sao?” Trình Cẩm lên tinh thần, “Giả thiết Hướng Tường Kính không phải hung thủ, vậy anh ta biết nhiều hơn chúng ta nghĩ nhưng dường như không định nói ra, mọi người thấy tại sao anh ta không muốn nói?” Bộ Hoan nói, “Hung thủ có thể là người quan trọng với anh ta, kiểu như người thân hoặc bạn bè.” “Cũng có thể là người anh ta tin tưởng.” Hàn Bân nhìn mắt Bộ Hoan, “Giống như nếu có người nói anh là tội phạm cưỡng hiếp, chúng tôi chắc chắn sẽ không tin, dù tận mắt thấy cũng chưa chắc sẽ tin, chuyện mình không bằng lòng tin tưởng thì không nói cho người khác là bình thường.” Bộ Hoan cười, “Dựa vào nhân phẩm tướng mạo này của anh còn cần cưỡng hiếp sao?” Diệp Lai khịa hắn, “Ai biết anh có đam mê biến thái gì?” Trình Cẩm nhíu mày, “Được rồi, việc chính.” Du Đạc nói, “Còn có người anh ta không đắc tội nổi, nhưng nơi này hẳn không có ai anh ta không dám đắc tội, là người khác không dám mới đúng.” Tiểu An nói, “Người anh ta muốn bảo vệ? Chắc cũng là người thân, bạn bè.” Trình Cẩm tổng kết, “Vậy tra từ người thân cận nhất trước, đi đi, phải giỏi lợi dụng tài nguyên.” Anh đưa số điện thoại Hướng Tường Kính để lại cho họ. Đám Bộ Hoan đáp ứng rồi đi ra ngoài, Bộ Hoan nói, “Muốn đấu không? Xem ai nhanh hơn?” Lần trước đấu chơi bài trên tàu, mặc dù trên đường về có chơi thêm lần nữa nhưng kết quả không thay đổi, vẫn là Hàn Bân thắng. Diệp Lai nói, “Nhanh cũng vô ích, quan trọng là lão đại cho rằng thứ chúng ta tra được có ích.” Du Đạc nói, “Rất khó phân thắng thua, có lẽ mọi người đều sẽ tra ra thứ tương tự nhau.” Tất cả hành động rất nhanh, Tiểu An và Du Đạc bật máy tính, những người khác bắt đầu gọi điện tìm người xem có ai biết tin tức bí mật gì không, Trình Cẩm nói phải giỏi lợi dụng tài nguyên, vậy trước tiên lợi dụng tài nguyên trong tay mình rồi tính tiếp. Trình Cẩm vẫn ngồi tại chỗ, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đi tới nói, “Ngài Trình, hội trưởng phái tôi đến, ngài ấy nói nếu cậu đồng ý có thể lên lầu nghỉ ngơi.” “Được, cảm ơn, xin chờ chút.” Trình Cẩm cúi đầu gọi Dương Tư Mịch, “Tư Mịch?” Dương Tư Mịch không muốn động, Trình Cẩm chỉ thấy hàng mi dài của hắn giật giật, anh nhìn người đàn ông, “Ngại quá, anh họ gì?” Người đàn ông lễ độ nói, “Không sao, họ Lâm, ngài Trình cậu gọi tôi lão Lâm là được.” Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, lão Lâm, có tấm thảm không?” Lão Lâm đi lấy tấm thảm cho anh, Trình Cẩm bọc Dương Tư Mịch lại, ôm lấy hắn rồi nói với lão Lâm, “Làm phiền anh dẫn đường.” Lão Lâm vừa dẫn đường vừa nói, “Ngài Trình, hội trưởng dặn dò tôi dọn dẹp tất cả gian phòng trên lầu ba, ngài Trình và đồng nghiệp của cậu có thể đến nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.” Trình Cẩm cười nói cảm ơn, có chỗ ngủ nghỉ thì thuận tiện hơn nhiều, dù họ chưa chắc có thời gian đi ngủ. Vào phòng trên lầu, Trình Cẩm đỡ Dương Tư Mịch nằm lên giường, anh cười nói, “Không muốn đi bộ phải không? Nhưng cậu nặng quá đó.” Dương Tư Mịch lặng yên nằm trên giường không nhúc nhích, Trình Cẩm lại nói, “Tôi bọc cậu kín mít mới ôm đi, chắc không có ai thấy bộ dạng yếu ớt của cậu đâu.” Mí mắt Dương Tư Mịch bỗng nhúc nhích, giọng mệt mỏi, “Tôi không ngại cho người khác nhìn, còn có mỗi người trong quán bar này đều đặc biệt quan sát tôi.” Trình Cẩm bật cười, “Có muốn ăn gì không?” Anh nhớ cơm trưa vẫn chưa ăn được. Dương Tư Mịch lắc đầu, nhưng vừa lắc liền choáng váng nên dừng lại. Trình Cẩm lại hỏi, “Vậy có muốn uống nước không?” Môi Dương Tư Mịch tái nhợt khô ráo nhưng hắn vẫn lắc đầu. Trình Cẩm vẫn cứ bưng non nửa ly nước tới, đỡ đầu Dương Tư Mịch dậy, “Uống một chút.” Dương Tư Mịch quay đầu đi. Trình Cẩm dở khóc dở cười, rất hiếm thấy Dương Tư Mịch tùy hứng như thế, lẽ nào thuốc hắn tiêm vào có tác dụng phụ làm hắn trở nên trẻ con hóa sao? Trình Cẩm tự uống một ngụm, ngậm trong miệng, xoay đầu Dương Tư Mịch về, môi dán môi mớm nước cho hắn. Dương Tư Mịch mở mắt nhìn Trình Cẩm. Trình Cẩm không biết Dương Tư Mịch có bị dọa không, chỉ thấy đôi mắt luôn không có thần thái của hắn hình như sáng lên chút xíu. Trình Cẩm vuốt ve môi Dương Tư Mịch, cuối cùng hoa hồng trắng khô héo cũng biến thành hoa hồng phấn tươi mới, anh cười cười đùa ác nhích tới hôn thêm cái nữa. Hôn? Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm hồi lâu, rốt cuộc chớp mắt, “Cậu thích tôi?” “… Hả?” Trình Cẩm bị kinh hãi. Lần đầu có người hỏi anh vấn đề này, những cô gái hồi trước anh quen khá dè dặt, sẽ không hỏi chuyện này, với lại thời gian các cô tiếp xúc với Trình Cẩm chưa đủ lâu, chưa tới lúc hỏi. Trình Cẩm đối mặt Dương Tư Mịch một giây, cười trả lời, “Ừm, thích.” Dương Tư Mịch nói, “Cậu thích một người, có phải bất luận người đó biến thành dáng vẻ gì cậu cũng thích, cũng không rời bỏ người đó?” Lần này Trình Cẩm rất bình tĩnh, anh cười nói, “Bất luận cậu biến thành dáng vẻ gì tôi đều thích cũng sẽ không rời bỏ cậu.” Dương Tư Mịch nhếch miệng nở nụ cười, Trình Cẩm thấy vậy thì hơi giật mình, đã lâu không thấy hắn cười. Dương Tư Mịch bình yên nhắm mắt lại, hình ảnh và các loại âm thanh lộn xộn tràn ngập trong não hắn đều biến mất, an bình ngày xưa lại quay về. Cái gọi là “ma tùy tâm sinh, nhất niệm thành ma”, Dương Tư Mịch vào giờ khắc này mới biết mình lại mất khống chế vì bản thân bắt đầu để ý cái nhìn của người khác, hắn sợ sau khi mình mất khống chế Trình Cẩm sẽ thất vọng rời đi, tâm tình bất an bực bội này bị đè nén càng lâu bạo phát càng lợi hại, cuối cùng hắn thậm chí muốn giết Trình Cẩm để anh vĩnh viễn không thể rời đi. Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch mang theo ý cười nhợt nhạt nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, một bàn tay còn mười ngón đan nhau với tay mình, chặt chẽ không thể tách rời, Trình Cẩm ngẩng đầu thấy khóe miệng mình trong tấm gương treo trên tường cũng đang cong cong, anh im lặng thở dài trong lòng, sau hôm nay anh và Dương Tư Mịch phải ở chung như thế nào đây? Trình Cẩm chỉnh di động thành chế độ im lặng, đến tối muộn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, anh nhấn tắt. Du Đạc rất khó hiểu, “Xảy ra chuyện gì, anh ấy không nhận.” Bộ Hoan khoanh tay tỏ vẻ mình cũng không biết. Trình Cẩm cẩn thận buông tay Dương Tư Mịch, muốn rút tay ra, ra ngoài gọi điện thoại nhưng anh hơi động thì Dương Tư Mịch liền nắm chặt, anh đành phải không động nữa, dùng bàn tay rảnh rỗi nhắn tin cho Du Đạc bảo họ đi lên, cũng may cửa không khóa, Trình Cẩm không cần đi mở cửa. Mọi người đi lên thấy Dương Tư Mịch đang ngủ thì hơi kinh ngạc. Tiểu An nhỏ giọng hỏi, “Lão đại, thầy Dương có phải không sao rồi không?” Trình Cẩm cười nói, “Chờ cậu ấy tỉnh là biết. Mọi người điều tra được gì?” Mọi người cùng nhất nhất liệt kê những manh mối mình biết, vì Dương Tư Mịch ở bên cạnh ngủ say nên lúc nói chuyện ai nấy đều nhỏ tiếng thì thầm. Lần này thi thể người bị hại đều được phát hiện ở bãi rác cuối đường số 13, chỗ đó vốn là một nhà máy lâu đời, sau này công ty sở hữu nhà máy đóng cửa nên nó trở thành nhà kho chứa phế phẩm, sau nữa thì biến thành bãi rác, rác thải trên đường số 13 được đưa thẳng tới đó, cách mấy ngày lại cho xe tới chở đi. Công việc chở rác được một công ty vệ sinh nổi tiếng nhận thầu, công ty này gần đây mới đổi thiết bị, sáu ngày trước cho xe xúc tới xúc rác, không biết có phải do kỹ thuật của lái xe chưa đủ thành thạo không mà không cẩn thận đào ra một cái hố to, thế là đào được một bộ thi thể nữ, sau đó báo cảnh sát, cảnh sát lật tung toàn bộ bãi rác, kết quả tìm được mười mấy bộ thi thể, có quá thối rữa cũng có thoạt nhìn vẫn còn mới… Rác thải của tất cả hộp đêm trên đường số 13 đều được bỏ vào thùng nhựa to rồi dùng xe đẩy đẩy tới bãi rác, những thùng nhựa này rất nhiều người dùng, dùng để giấu xác quả thực cực kỳ thuận tiện, thật đúng là không biết những thi thể này rốt cuộc được đưa ra từ hộp đêm nào. Cảnh sát chở hết thùng nhựa ở đường số 13 về kiểm nghiệm nhưng không cho ra kết quả mong muốn. Trình Cẩm hỏi, “Tình huống nghiệm thi thì sao? Có lấy được báo cáo kiểm nghiệm của cục Công an chưa?” Hàn Bân nói, “Bọn họ nói muốn đưa tới, có lẽ sẽ hơi trễ.” Trình Cẩm nói, “Tốt nhất là cậu đi xem thi thể, thôi, chờ người của cục Công an tới chúng ta lại trao đổi với họ.” Anh lại hỏi, “Đường số 13 mấy năm gần đây có phát sinh vụ án ác tính nào không?” Du Đạc trí nhớ tốt, không cần nhìn ghi chép cũng có thể trả lời Trình Cẩm, “Mười năm trước, thế lực ở đường số 13 ngoài Hướng Tường Kính còn có mấy nhà khác. Nhưng mười năm sau là một mình Hướng Tưởng Kính độc quyền, nghe nói năm xưa minh tranh ám đấu anh ta tổn thất không ít người, những người lăn lộn cùng anh ta sớm nhất chỉ còn lại hai, ba người, đến năm nay chỉ còn Đinh Tây Cừ còn sống, nhưng từ nửa tháng trước đã không thấy Đinh Tây Cừ lộ diện.” “Sau khi Hướng Tường Kính tiếp nhận đường số 13, nơi này cũng xảy ra vài vụ đánh nhau ẩu đả ác liệt, lần nghiêm trọng nhất là ba năm trước có người bị thương nặng nên chết. Sau đó thì không còn vụ nào chết người nhưng chuyện đánh nhau vẫn thường xuyên xảy ra.” “Quán bar ở đây từng bị cảnh sát điều tra ra có người tham gia mua bán ma túy và mại dâm, lần gần đây nhất là một tháng trước, nhưng thu hoạch của cảnh sát cũng không lớn. Có người nói mạng lưới quan hệ của Hướng Tường Kính rất rộng, mỗi lần cảnh sát muốn đến anh ta đều nhận được tin trước.” Trình Cẩm nói, “Có tin tức cặn kẽ hơn về Đinh Tây Cừ không?” Tiểu An nói, “Đinh Tây Cừ năm nay bốn mươi hai tuổi, anh ta và Hướng Tưởng Kính là bạn từ bé, về sau cùng đến đường số 13, nghe nói Hướng Tưởng Kính rất tín nhiệm anh ta, anh ta có một đứa con gái mười bảy tuổi, chính là Đinh Mạt Nhi, vợ mất sớm nên cực kỳ cưng chiều Đinh Mạt Nhi, quán bar Tiền Thế Kim Sinh này chính là Đinh Mạt Nhi đòi mở.” “Hai tuần trước, chính xác là mười lăm ngày trước, Đinh Tây Cừ biến mất, nghe nói là đến vùng khác nhưng anh ta không mang người đi cùng, hơn nữa trước đây anh ta chưa bao giờ rời khỏi đường số 13 một mình, đi xa đều sẽ dẫn Đinh Mạt Nhi theo. Có điều Đinh Mạt Nhi nói hai ngày trước anh ta từng gọi điện về.” Trình Cẩm gật đầu, “Vậy chờ cảnh sát cục Công an tới rồi hãy nói, mọi người đi ăn cơm trước đi.” Mọi người rón rén đi ra. Bộ Hoan nói, “Mấy đứa nói xem cậu ấy còn nhớ chúng ta ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn không?” Buổi trưa vốn là Đinh Mạt Nhi gọi món muốn mời họ ăn cơm, không ngờ lại trở mặt với Đinh Mạt Nhi, sau đó Hướng Tường Kính tới, tóm lại cuối cùng vẫn là không ăn trưa. Diệp Lai nói, “Lão đại cũng không ăn mà.” Tiểu An hỏi, “Vậy chúng ta có cần gọi đồ ăn cho anh ấy không?” Du Đạc nghĩ ngợi, “Gọi điện thoại hỏi?” Hàn Bân nói, “Dương Tư Mịch tỉnh, họ sẽ cùng đi ăn.” Có lý, mọi người cùng gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]