Cảnh Hành Chỉ được xưng là Sói Độc Hành, một thân một mình đi khắp giới xã hội đen, hắn đi đến đâu cũng máu tanh ngàn dặm.
Không ai cho rằng hắn là người tốt, vì lẽ đó hắn là nằm vùng trời sinh.
Hắn vẫn luôn dùng cái tên “Cảnh Hành Chỉ” này mà không dùng tên giả, nghe nói hắn thấy cái tên này rất chính phái nên không nỡ đổi.
Lúc Cảnh Hành Chỉ còn rất trẻ từng gặp Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, cụ thể là từng thấy ảnh của họ. Lúc ấy hắn quen biết một lão già, lão ta từng là sát thủ, nghe nói từng đứng đầu bảng sát thủ mười năm liên tiếp, đương nhiên Cảnh Hành Chỉ biết lão lúc lão đã về hưu, nhận một chức vụ nhàn hạ – hội trưởng hiệp hội sát thủ Thiên Sứ Đen, vui vẻ thì triệu tập nhóm thiên sứ đen mở hội nghị, truyền thụ chút kinh nghiệm.
Ngày quen biết, lão già và Cảnh Hành Chỉ rất hào hứng, có lẽ Cảnh Hành Chỉ lúc đó rất hợp duyên lão, lão và Cảnh Hành Chỉ cùng xem album ảnh của lão. Người đã già, năm tháng đều rớt lại sau lưng, khó tránh muốn xem nhiều lần. Cảnh Hành Chỉ chú ý tới một bức ảnh chụp hai thiếu niên đang sóng vai ngồi cùng nhau dưới ánh trăng, hắn chú ý tới nó không phải vì người trong ảnh là hai thiếu niên xinh đẹp mà là cảm giác quỷ dị hài hòa không nói ra được nó mang lại.
“Hai đứa bé này rất thú vị.” Lão già cười nói, chỉ vào thiếu niên tóc xoăn trong bức ảnh, “Sát thủ trời sinh, có thiên phú hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927341/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.