“Họ cần nghỉ ngơi. Tình trạng của họ rất không tốt.”
Ba giờ chiều, Trình Cẩm đang ở trong văn phòng Tạ Minh, anh và Dương Tư Mịch cùng Tạ Minh ngồi quanh bàn tròn nhỏ, trong chén trà tinh xảo trên bàn là nước trà màu đỏ tươi, trên đĩa sứ trắng là bánh bích quy vị rau xanh xanh.
Trình Cẩm và Tạ Minh dù đang nói chuyện nhưng mắt đều nhìn Dương Tư Mịch – hắn đang dùng tốc độ không chậm từ từ tiêu diệt trà và bánh.
Thấy lượng đồ ăn giảm bớt, Tạ Minh như có cảm giác thành tựu, muốn thăm dò Dương Tư Mịch thích ăn gì cũng không khó.
“Ngày kia là cuối tuần.” Cuối tuần cũng xem như ngày nghỉ.
Trình Cẩm nói, “Không phải cuối tuần chỉ có thể dùng để ngủ. Ít nhất phải một tuần, có thể cho họ hoàn toàn thư giãn.”
Mấy hôm nay Trình Cẩm để ý thấy sắc mặt mấy tổ viên của mình cực kỳ thảm đạm, anh bắt đầu cân nhắc vấn đề khổ nhàn kết hợp là rất cần thiết.
Tạ Minh ý tứ sâu xa cười, “Họ cũng không mong muốn ngày nghỉ. Tư Mịch, cháu nên nói cho Trình Cẩm mấy cô cậu ấy cần gì.”
Dương Tư Mịch đang chuyên tâm thêm đường viên vào tách trà thứ ba của hắn, Trình Cẩm cảm thấy trà thêm đường còn gọi là trà sao? Dương Tư Mịch ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm, có lẽ đọc được suy nghĩ của anh cũng có lẽ tưởng anh muốn nếm thử, tóm lại, hắn nhanh tay bỏ hai viên đường vào tách trà của Trình Cẩm.
“…”
Đường viên chầm chậm tan chảy trong nước trà, nước đường phiêu tán như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet-2/927430/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.