BOBBY
Đã quá nửa đêm. Những đám mây cuồn cuộn băng qua trên hành trình dài đến với Đại Tây Dương từ tâm lục địa. Mặt trăng tròn tỏa sáng rực rỡ qua cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi. Khi bước đi trên sàn nhà sáng ánh trăng, tôi dừng lại để ngắm Jonathan và Clare, đang say ngủ trong bóng tối phía cửa sổ mái. Nàng phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, như đang khẽ thổi những quả bong bóng. Còn cậu nằm nghiêng đầu xa khỏi nàng, như thể cậu đang mơ một giấc mơ ồn ào và không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.
Tôi đi dọc theo hành lang và gõ cửa, nhưng không đợi tiếng đáp lại. Căn phòng đó nằm bên phía không có ánh trăng của ngôi nhà – nó vẫn chìm trong bóng tối dày đặc. Tôi đứng một lúc bên cửa, rồi thì thầm: “Erich?”
“Vâng?”
“Anh đang ngủ à?”
“Không. Ừm, không. Thực sự thì không.”
“Tôi chỉ, anh biết đấy. Tôi muốn chắc chắn rằng anh cảm thấy thoải mái.”
“Vâng,” anh nói. “Chiếc giường tốt lắm.”
Đầu anh là một chấm đen đang cử động ở mép của tấm chăn sáng màu. Tôi lờ mờ trông thấy anh: mắt anh và cái trán dô của anh. Căn phòng không có mùi bệnh tật.
“Đó là cái giường cũ của Clare,” tôi nói. “Ừm, của Clare và tôi, trong một thời gian. Giờ thì nó là của Jonathan và chúng tôi có, anh biết đấy, một cái khác rồi.”
“Nó quả là một cái giường tốt. Không quá mềm. Tôi luôn nghĩ rằng ở nông thôn người ta thường có những cái giường mềm.”
“Đôi khi có chuột chui vào đâu đấy,” tôi nói. “Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-am-noi-tan-cung-the-gioi/738964/chuong-3-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.