Bạch Man nhìn thấy Tần Lâm Xuyên đi theo hai anh em Tô Điềm, sắc mặt rất khó coi. Nói về gia thế, nhà của Trương Lượng với Đỗ Trí Hạo còn tốt hơn nhà của Tần Lâm Xuyên, nhưng chỉ có vẻ ngoài của Tần Lâm Xuyên mới hợp gu của chị ta.
Chân dài lại cao, sức cũng mạnh, thỉnh thoảng còn săn được thú hoang cải thiện bữa ăn cho bọn họ, còn có một chuyện nữa, chị ta với Tần Lâm Xuyên lại vô tình cùng ngồi chung trên một cái tàu hỏa, xuống nông thôn lại được ở cùng chỗ.
“Anh Tần, đi bộ xa quá, chúng ta cùng nhau ngồi xe trâu đi.”
Giọng nói nũng nịu, Tô Điềm liếc sang, nhưng cô không nhìn về hướng phát ra âm thanh, mà là chế giễu nhìn sang Tần Lâm Xuyên đang đứng bên cạnh Tô Khải.
Chà, lớn lên đẹp mắt, sao mà thiếu nợ hoa đào được.
Mà Tần Lâm Xuyên nhận thấy ánh mắt của Tô Điềm, cười nhạt một cái, con bé này, còn nhiều chuyện nữa.
“Thanh niên trí thức Tần, có người gọi cậu đấy.” Tô Điềm trợn mắt lên, người này thật biết giả bộ, phải đuổi đi, không thể cho đi cùng được, có một người anh trai đã khiến cô khiếp sợ rồi, nếu như lại thêm một người, vậy thì một cơ hội nhỏ thôi cũng không có. Mãi mới được lên thị trấn một chuyến, nếu không xử lý mấy thứ này thì làm sao kiếm tiền được chứ.
“Phải không? Tôi có nghe thấy gì đâu, Tô Khải, cậu có nghe thấy gì không?”
Tô Khải nhìn sang Tần Lâm Xuyên: Giả vờ giả vịt, trong số hơn mười vị thanh niên trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456586/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.