Tô Điềm dùng tay quạt gió, hỏi anh, không biết rằng rất nhanh cô sẽ bị bẽ mặt.
“Đồ ăn của tôi chạy mất rồi.”
Tô Điềm trợn mắt lên, có quỷ mới tin anh, để mất đồ ăn trên núi, không phải là anh muốn thành đồ ăn à.
Tần Lâm Xuyên nhịn không được, bật cười lên, nhìn thấy rõ cả hàm răng.
Con nhóc này, càng nhìn càng thấy thú vị, trêu chọc cũng vui, ngoài trừ hơi đen với hơi gầy ra, khuôn mặt rất đẹp, giọng nói cũng vừa ngọt vừa dịu dàng.
“Anh cười cái gì?”
“Làm sao mà cô đánh nhau với lợn rừng, lại còn định giảng lý lẽ cho lợn như nào, truyền cho tôi một chút kinh nghiệm để học tập theo.”
Vừa mới nói mấy câu, lại cười ha hả, nhìn thấy khuôn mặt nhóc con càng lúc càng đen, anh không kiêng nể gì mà cười.
Tô Điềm nghiến răng nghiến lợi, lúc trước cô cứ nghĩ người này là người tốt, hóa ra lại là một tên khốn nạn, cười cô cái gì, có cái gì đáng cười chứ!
“Được rồi, tôi sẽ giải thích với anh thật chi tiết, lại đánh anh một cái là anh sẽ hiểu, việc tận tay dạy dỗ là rất quan trọng.”
“Được…. Cô vừa mới nói cái gì, tôi không nghe rõ.” Con nhóc này, còn chửi xéo anh là lợn, suýt chút nữa bị lừa.
“Hừ.”
Tô Điềm xoay người, vừa chạy vừa nhảy, để lại Tần Lâm Xuyên trợn mắt há mồm chỉ tay theo hướng cô, cô nhóc này, rốt cuộc là vẫn chưa lớn, vẫn còn là trẻ con.
Chạy nhảy là bình thường, chạy nhảy là bình thường!
Tô Điểm cũng nhận thấy động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456564/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.