“Cha, cha đừng nói nữa, con chỉ muốn ra ở riêng, bây giờ là thời đại mới, không phải là xã hội xưa cũ, không đề cập tới chuyện kia, có rất nhiều người tách ra ở riêng, con lại không phải người đầu tiên.”
“Thằng hai, con vì năm đồng tiền đó có đúng hay không, không phải do mẹ không có tiền sao? Con làm mẹ đau lòng quá mà.” Bà cụ Tô không muốn cho nhà họ ra ở riêng, cả nhà thằng hai đi rồi thì ai sẽ kiếm công điểm đây.
“Vả lại, con bé đó cũng có lỗi, nó không làm gì thì mẹ còn có thể đánh nó sao?” Bà cụ Tô đau đớn nói, cứ như là không nỡ rời xa con trai, giống như là tiếc nuối Tô Điềm không làm nên chuyện.
“Nói thì cũng phải có lương tâm, trong nhà có trộm, tại sao lại đổ lên người con gái con, mỗi lần bị trộm là do ai, cha mẹ lại không rõ sao? Chẳng qua là hai người ngầm cho phép, thiên vị mà thôi.” Tô Hòa Bình như được khai sáng, suy nghĩ thông suốt, hiểu rõ hết mọi chuyện.
Thật sự là chuyện đáng mừng.
“Được rồi, con cái đã lớn, muốn ra ở riêng bỏ lại chúng ta, nói như vậy không tác dụng gì đâu bà à, cũng đừng làm liên lụy bọn nhỏ nữa.” Ông cụ Tô buồn bã nói.
Tô Hòa Bình nghe được lời này thì ngây người ra, lời này của ông Tô nghe rất đau lòng, trong phút chốc hai mắt Tô Hòa Bình đỏ lên.
“Cha, mẹ, hai người cứ yên tâm, con sẽ bảo đại đội trưởng đối chiếu lại công điểm của nhà mình, nhìn thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456548/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.