Tô Hòa Bình đều thấy hết, nhưng vì để ông bà Tô thương con gái mình hơn, ông vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần ông làm thật nhiều việc, làm thật tốt, cha mẹ sẽ dần công nhận ông, có thể đến nói một câu khích lệ, nhưng ông chưa từng nhận được gì ngoài những câu mắng ác độc đồ phế vật, đồ ăn chùa.
“Ra ngoài, chúng ta dọn ra ngoài sống một mình, cha sẽ nỗ lực kiếm công điểm, mua quần áo mới cho Điềm Điềm.” Đúng vậy, quần áo trên người con gái đều là đồ mà Tô Hiểu Vân không mặc nữa, ông còn kiếm được nhiều hơn cả anh cả, dựa vào đâu mà con gái ông phải ăn mặc kém hơn những cô gái khác.
“Mua một lọ kem dưỡng da cho mẹ mấy đứa nhỏ nữa.” Tô Hòa Bình nhìn ánh mắt kinh ngạc của vợ mình, nịnh nọt nói. Chu Tuệ Ngọc tức giận trừng mắt với ông, hai má lại đỏ lên, đúng là cái gì cũng dám nói.
“Dọn ra ngoài đã rồi tính sau.” Bà cũng biết rằng bên đó sẽ không chịu để một nhà bọn họ dọn ra ngoài một cách dễ dàng đâu.
Chu Tuệ Ngọc vừa nói xong, Tô Hòa Bình liền thấy con mình vốn đang vui sướng lập tức ỉu xìu, không thèm nhìn ông nữa.
“Cha, nếu không dọn ra ngoài được, bà nội lại càng tức giận, sau này chúng ta phải chịu khổ thêm.”
Tô Điềm như đã lấy hết can đảm nói một câu kia, sau đó lui về trốn sau lưng Tô Khải.
Biểu hiện của Tô Điềm khiến Tô Khải ngạc nhiên vô cùng, chỉ nghĩ là em gái bị dọa sợ rồi, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456547/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.