“Ngày hôm nay, cảm ơn cậu, đã làm chậm trễ kiếm công điểm của cậu rồi, đợi lát nữa tôi nói với kế toán một tiếng, đem điểm của tôi cho cậu.” Tô Khải vô cùng cảm kích mà nói với Tần Lâm Xuyên. 
Anh ta thật sự biết ơn Tần Lâm Xuyên, nếu không nhờ có cậu cho mượn xe đạp thì anh ta cũng không thể trở về nhanh như vậy. 
“Cảm ơn gì chứ, nếu muốn cảm ơn thì cũng nên là tôi cảm ơn anh.” Tần Lâm Xuyên nghiêm túc nói, cậu là một thanh niên trí thức xuống thôn để xây dựng, lúc mới đến thông, lúa mì với cỏ cũng không phân biệt được, Tô Hòa Bình cũng không chê cười cậu cái gì cũng không biết, chỉ cần cậu hỏi thì ông sẽ dạy cho cậu. Sau đó vì suy nghĩ đến cậu mà phân cậu chung một tổ với Tô Khải, phải biết rằng, làm chung tổ mà không biết làm cái gì thì chỉ có kéo chân người khác, không chỉ được ít công điểm mà còn mệt hơn. 
Cậu rất biết ơn hai cha con họ Tô. 
“Tôi cứ nghĩ rằng chúng ta đã là bạn bè từ lâu rồi.” Tần Lâm Xuyên bổ sung thêm. 
“Đúng vậy, chúng ta đã thành bạn bè từ lâu rồi, là anh em tốt.” Tô Khải cười, là do anh ta quá khách sáo. 
“Nếu cần thì trong người tôi vẫn còn một ít.” Lúc đầu Tần Lâm Xuyên không muốn nói ra lời này, nhưng đã là anh em bạn bè, thì cậu không để ý. 
Tô Khải đương nhiên thấy được cha mình đang bối rối như thế nào, cũng hiểu ý mà Tần Lâm Xuyên muốn nói, nhưng anh ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456543/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.