Danh dự của con gái đã được giải oan, những việc khác phải đợi ông có thời gian tính sau, việc gấp bây giờ là đưa con gái đi chữa thương.
Tô Hòa Bình ôm con gái cùng vợ chạy tới phòng khám, Chu Tuệ Ngọc vẫn còn sợ hãi, tuy rằng đôi tay run run nhưng vẫn cố nắm chặt tay con gái mình.
Còn chưa chạy ra ngoài cửa, đã nghe thấy tiếng con trai gấp gáp truyền đến…
“Cha, bác sĩ tới rồi, nhanh lên, bác sĩ Lưu, chính là chỗ này!”
“Cha, mau đưa em gái vào phòng.”
Tô Điềm cảm thấy xấu hổ, cô lớn từng này rồi, sống đến hai mươi ba năm còn chưa được người khác giới ôm bao giờ, lúc này cho dù cô biết rằng đây là cha ruột của cơ thể này, cô vẫn rất xấu hổ.
Cho tới khi một giọng nam tràn đầy lo lắng vang lên, theo như trí nhớ của cô, thanh niên cao to, vẻ mặt nóng nảy này là anh trai Tô Khải của nguyên chủ rồi.
Thì ra là Tô Khải nghe thấy được mọi người nói chuyện, gì mà Tô Điềm ăn trộm… bị bà nội đánh..v..v, đến mức chạy đến tìm cả cha của anh ta, có thể tưởng tượng được chuyện tình nghiêm trọng đến mức nào, anh ta lập tức chạy tới phòng khám, nếu như trong phòng khám không có ai thì anh ta có thể tìm cách khác, dù sao cũng chỉ có hai phương án này, nếu không có ai trực trong phòng khám thì anh ta có thể chạy đi tìm bác sĩ tới nhà.
Quả nhiên, trong phòng khám không thấy ai…
“Thể chất quá kém, dinh dưỡng không đủ, thiếu cả máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456542/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.