Lại bước vào chuyến bay đêm, Tần Hiểu đeo bịt mắt chuẩn bị đánh một giấc ngon. Ngày mai, khi mở mắt ra đã trở về nơi quen thuộc, bên tai sẽ không còn văng vẳng tiếng chim khó hiểu. Cánh tay vẫn còn treo băng, trong vòng ba tháng sẽ hồi phục hoàn toàn. Khoảng thời gian này, Tần Hiểu quyết định sẽ ở luôn trong nhà. Dù sao cha mẹ cũng sẽ không giục, cái đứa nửa tàn phế này đi tìm việc.
Nửa ngủ nửa mê, Tần Hiểu cảm thấy bả vai hơi trùng xuống, mặt nàng bị áp sát, một thứ gì đó rất tròn và mềm mại, nàng cảm thấy dựa vào nó thật dễ chịu. Nhếch miệng cười thỏa mãn, sau đó ngủ rất sâu.
Sau khi về đến nhà, Tần Hiểu ngủ cả ngày, đến tận chiều hôm sau mới mơ màng bị tiếng điện thoại đánh thức.
Không cần xem, cũng biết là ai.
Khi Tần Hiểu bước vào Pepper với cánh tay bị gãy, xuất hiện trước mặt Chu Tiểu Bạch, Tiểu An với Tiểu A, ba người đều ngớ cả ra. Sau đó một trận cười rất to, Chu Tiểu Bạch chỉ vào Tần Hiểu, cười xấu xa:
"Sao cậu trở thành Dương Quá rồi."
"Aiz...Chuyện rất dài dòng...."
"Cậu mất tích lâu vậy đã đi đâu! Lại còn không thể liên lạc."
Tần Hiểu uống một ngụm đồ uống của Chu Tiểu Bạch, nói: "À...mình đi qua Úc với gia đình."
Tần Hiểu không đề cập về chuyện của Hiên Cảnh, nàng không biết Chu Tiểu Bạch đã bỏ qua chuyện của Hiên Cảnh chưa.
"Đi Úc chơi sướng vậy! Có chụp hình không! Mình muốn quà! Mình muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/titan-arum/2538600/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.