"Đại khái là vậy." Fair khẽ xoa mặt, lén lút lau khô vệt nước dính trên tay lên quần, "Sau đó Terry về nước, hành lý chẳng mang cái gì, chỉ đem theo một bức ảnh. Đó là miếng phim cuối cùng trong máy ảnh ngày trước ông lấy để chụp."
Ero lắng nghe, biểu cảm trên mặt có chút mờ mịt. Nhưng nước mắt cứ tuôn trào, cố ngăn lại không thể.
"Sau khi ông ấy về nước rất nhiều năm không một tin tức. Sau chiến tranh còn nhiều vấn đề, không ai để ý đến câu chuyện của một binh sĩ bình thường cả. Cho đến vài năm trước khi nội con qua đời, mới nghe nói ông ấy kế thừa cửa hàng gốm sứ của cha mình, cũng như bao người lấy vợ sinh con." Fair lo lắng nhìn đứa con trai độc nhất, hơi do dự không biết nên nói tiếp hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục kể, trong nhà ông ấy có một căn phòng mà ông luôn không cho phép bất cứ ai bước vào, cho đến khi ông mất, lúc người nhà ông ấy sắp xếp lại di vật mới bước vào đó lần đầu. Trong phòng chẳng có gì, chỉ lẻ loi một cái ghế, đối diện nó là một bức ảnh lớn treo trên tường. Chính là tấm ảnh trên tay con."
"Dưới góc phải ảnh chụp viết mấy chữ: Mắt Lục của em."
Ero ôm đầu. Trong hoảng hốt thấy được gian phòng tịch mịch kia, nhìn thấy một người ngồi trước bức ảnh lớn, nhớ về người yêu đã ngã xuống gốc anh đào già phương xa, ngồi thẳng đến trưa, từ thanh niên đến tráng niên, rồi từ một người trung niên bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiramisu-dan-toi-di/3997326/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.