Sau khi sinh hạ Vân Du, có lẽ cơ thể cô vốn đã yếu nay còn yếu hơn, cô sợ mình không đủ sức lực để có thể bảo vệ con khi mà một ngày chỉ có một bữa cơm, cuộc sống chả khác gì một tên tù nhân, không có lẽ tù nhân còn được cơm ba bữa mỗi ngày.
Vốn dĩ nếu chỉ có một mình cô thì một ngày một bữa cũng chả vấn đề, nhưng cô còn có Vân Du, nếu không ăn uống đủ chất, sữa của cô sẽ không có chất dinh dưỡng nào cả, hơn nữa nếu nhỡ may cô mang trong người lây sang cả Vân Du sẽ không tốt.
Cô cố tìm ra phương hướng giải quyết đều không ổn thỏa. Một hồi trầm tư vào suy nghĩ, bỗng bên ngoài cửa có truyền tới khẩu lệnh “hoàng thượng giá lâm”, cô thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Hắn chắc chắn sẽ đoạt đứa con này của cô. Hơn nữa….hơn nữa hắn vốn cho rằng đây không phải con của hắn!
Bằng bất cứ giá nào cô phải giải thích cho hắn, dù hắn nghi ngờ, chắc chắn, chắc chắn có biện pháp chứng thực điều này… Sẽ có biện pháp mà, cô không thể để con của mình lớn lên phải mang cái danh xấu để người đời cười chê!
Ở thời đại này không có xét nghiệm ADN như ở hiện đạị, thế nhưng ở cổ đại không phải là không có biện pháp. Chả phải phương thức thử máu còn đó sao! Mỗi bên trích ra một ít máu nhỏ vào bát nước, chỉ cần hòa vào làm một chứng tỏ là quan hệ máu mủ! Tuy độ tuyệt đối không bằng xét nghiệm ADN
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868099/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.