Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thấy vai không còn đau nữa thân thể cũng khoẻ hơn rất nhiều, nhớ lại lúc cô bị hai thích khách kia ám sát, may là bên người cô luôn có ám vệ theo nên đã tai qua nạn khỏi. Nhìn lại vết thương trên vai, quả nhiên là thần dược mà, mới có một đêm mà miệng vết thương đã gần như liền lại. Cô nhìn xung quanh không thấy ai toan định đứng dậy thì cửa phòng mở ra.
Bước vào là Kỳ Mạc tay bê một bát canh thuốc bổ, trên khay còn có một viên thuốc. Kỳ Mạc ép cô uống thuốc xong rồi mới đưa canh cho cô. Cô đang ăn thì từ bên ngoài cửa mở toang ra. Đập vào mắt cô là hình ảnh hắn đang phẫn nộ chạy tới rút kiếm kề vào cổ Kỳ Mạc
" Choang " cô làm rơi bát canh xuống, cô loạng choạng đứng dậy đi đến, hét lên
- Dừng tay, ngươi làm cái gì vậy!? - Cô hét lên nhìn hắn
- Làm gì? Thế nàng đang làm gì? Hôm nay nếu không phải có người báo cho ta biết có phải nàng sẽ cùng đệ đệ của ta ân ấn ái ái rồi không? - Hắn cay đắng nhìn cô
Thật không ngờ, hắn đang dùng tâm trạng rất nóng lòng chuẩn bị quà cho cô, còn dày công làm biết bao nhiêu việc để người ta cười chê vì cô. Hắn đã không tiếc mình phi ngựa mấy ngày để lấy được một bông qua mai ở nước khác tới. Phải nói rằng hoa mai rất khó trồng ở Bắc Hán vì điều kiện không cho phép. Hắn đã bỏ biết bao tâm tư vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868091/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.