Sau khi cô tỉnh dậy đã là nhiều ngày sau. Cả người khẽ động đầu liền thấy tê tê và nhức mỏi. Cô khẽ chớp mắt vài cái rồi nhìn khung cảnh xung quanh. Không có một ai, căn phòng trống không rộng lớn chỉ có một mình cô, chợt cảm giác cô đơn ập đến làm cho cô nhớ nhà.
Khi Nhũ Văn đúng giờ đi vào kiểm tra thấy chủ tử của mình đang cố gắng ngồi liền chạy tới đỡ cô, lấy cái gối đặt vào đằng sau lưng cho cô tựa vào. Bưng nước cho cô uống, bản thân Nhũ Văn nghĩ hẳn là nhiều ngày nằm hôn mê như thế chắc cô cũng đói bụng và khát nước.
Sau khi uống một ít nước, cô sai Nhũ Văn mang cho cô ít giấy và bút. Cô viết một lá thư đầy nỗi nhung nhớ quê nhà sau đó đưa cho Nhũ Văn dặn dò gửi thư thật kín đáo đừng để ai biết cả. Nhũ Văn nghe lời rồi chạy đi gửi thư không quen sai mấy người hầu khác gọi thái y tới khám cho cô.
Hắn thương triều sau liền nghe được Lý công công báo rằng cô đã tỉnh liền vội vã không chú ý hình tượng của bậc đế vương mà vội vã chạy tới. Thấy cô đang nằm trên giường, màn che lại làm dáng vẻ tiều tuỵ của cô càng tăng thêm khiến hắn đau lòng. Thái y bắt mạch xong liền cười ôn hoà rồi dặn dò cô mấy câu sau đó biết ý mà rời đi.
Tất cả người hầu trong phòng đều được lui đi. Hắn tiến lại gần giường của cô, khẽ vén màn che lên, khuôn mặt thiếu sắc và tiều tuỵ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868082/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.