Hắn thấy cô ánh mắt căm ghét nhìn về phía hắn tâm can liền một hồi đau đớn, hắn tiến lại gần cô hơn nữa sau đó muốn giải thích cho cô nghe nhưng lời vừa tới miệng liền không cách nào nói nổi. Hắn nên nói gì đâu? Nếu nói không phải hắn cố ý cô liệu có tin không? Nói rằng hắn luôn muốn Kỳ Mạc biến mất khỏi mắt cô thì cô sẽ có biểu hiện như thế nào? Bao nhiêu cảm xúc dâng lên, hắn nơm nớp lo sợ, muốn mở miệng giải thích nhưng lại chẳng thể nói nổi.
- Tại sao không nói? Không nói là ngầm thừa nhận... Chẳng lẽ ngươi phải làm tới mức giết đệ đệ của mình mà không thấy ghê tay sao? Vô liêm sỉ! VÔ LIÊM SỈ - cô gần như gào thét lên với hắn
Cô lùi mấy bước, sững sờ nhìn hắn, thật không ngờ... thật không ngờ, ngay cả em trai mình mà có dám ra tay giết hại, cô cảm thấy sợ hại hắn. Lúc trước cảm nhận của cô về hắn là một người đàn ông tuyệt tình có, lạnh lùng có, bất cần có, bá đạo cũng có... nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ hắn là cầm thú như vậy... Kỳ Mạc luôn luôn nghĩ cho hắn, luôn luôn nói cho cô nghe hắn trong mắt Kỳ Mạc đẹp tuyệt vời tới bao nhiêu...Vậy mà... vậy mà...Hắn mặt người dạ thú không tiếc giết đệ đệ của mình mà bảo toàn ngôi vị, hắn coi trọng cái ngai vàng nhuốm đầy mùi máu tanh đó sao!
- Ta... ta không có...ta không có - hắn ấp úng nói
Cả cuộc đời hắn nỗi sợ mất đi cô chưa bao giờ lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868081/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.