Ngày hôm sau
Khi nhận được tin cô đã rời khỏi doanh trại, Tử Y âm thầm mừng rỡ, mở cờ trong lòn. Cái gai trong mắt nàng ta cuối cùng cũng đã đi rồi, bây giờ nàng có thể thoải mái mà ở bên cạnh hắn, rồi làm hắn siêu lòng ban cho danh phận rõ ràng. Từ khi hắn lên làm vua tới giờ nàng một danh phận cũng không có, nàng luôn luôn phải ngậm đắng nuốt cay chịu lời ra tiếng vào của mọi người, hôm nay nhân cơ hội này nàng phải tranh thủ mới được.
- Hoàng thượng, thần thiếp vào được không ạ - Tử Y nỉ non giọng mềm yếu
- Nàng vào đi - hắn đang duyệt tấu chương nghe thấy giọng yếu ớt này liền cảm thấy không được thoải mái nhíu mày lại
- Hoàng thượng, người nghỉ một chút, thiếp mang chút canh bổ và cho người - Tử Y cười thẹn thùng ra lệnh cho người đặt bát thuốc lên bàn
- Được nàng cứ để đấy - Hắn trầm giọng nói, không nhìn nàng lấy một cái
- Hoàng thượng, chàng nhìn thần thiếp một chút, đã bao ngày thần thiếp giường đơn gối chiếc rồi, người không yêu thần thiếp sao - Tử Y nước mắt chảy xuống giọng nói bi thương
- Nàng nín, nàng nín. Ta yêu nàng, rất yêu nàng, mau nín mau nín - hắn nhíu mày nhẹ khi nghe thấy tiếng khóc của nàng
Căn bản là hắn đã quen với tính cách của cô rồi, mạnh mẽ, không dựa dẫm, không mềm yếu, có thể tự lo tốt cho bản thân mà không cần có hắn, điều đấy đôi khi làm hắn thấy khó chịu đôi khi cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868061/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.