Anh để cô lêm sofa. Hải nam sờ trán cô. Anh vô cùng chướng mắt nhưng vì hải nam là bác sĩ và cô đang bệnh nên anh nhẫn nhịn xuống. Hải nam xem xong thì thở phảo nhẹ nhõm nói:
Cảm mưa thôi không nghiêm trọng lắm.
Anh thấy thế thì liền bế cô lên phòng rồi gọi dì lan lên lau khô người và thay quần áo cho cô. Đứng ở ngoài, Anh nói to nhưng nghe như đang quát:
Tâm tâm, anh nhi và thảo.
Anh nhi nghe thấy gọi tên mình thì giật mình nói với kiệt dương:
Chẳng lẽ em phải ra đi như thế này sao?
Kiệt dương cố gắng trấn tĩnh cô:
Không sao đâu. Em sẽ ko ra đi như vậy đâu.
Thảo nói với trần lâm:
Em đi đây. Chào tạm biệt.
Thảo và anh nhi dắt tay lên trên. Kiệt dương quay đầu bảo Trần lâm:
Ta cũng lên thôi. Không thể để hai bông hoa chết được.
Tiếp theo, kiệt dương và trần lâm cũng lên. Anh nhìn thấy 3 người con gái đang đứng trước mặt mình và bắt đầu quát:
Các em làm gì vậy?
Tâm tâm ko dám hé răng.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng chất giọng vẫn không kiềm chế nổi sự tức giận. Anh nói:
Buổi chiều các em chơi con chưa chán mà buổi tối lại còn nén lút đi. Các em đi thôi thì ạh ko nói nhưng các em còm kéo thêm cả tiểu vân. Cô ấy yếu người hơn nữa còn vừa ốm dậy. Nếu nước mưa vào người chạy nên đầu thì sao?. Các em phải hiểu phần quan trọng chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-voi-chu-tich/1863194/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.