Chương trước
Chương sau
"Tôi không bị bệnh tâm lý, người sắp chết vì bệnh tâm lý, là cô!" Diệp Phi Phi nghiến răng tiến sát lại gần cô, Kiều Di lùi một bước, cô ta lại tiến một bước.

"Nhưng ít nhất tôi còn tỉnh táo để nhận biết đúng sai, còn cậu, vì Thẩm Dịch Quân mà tự nguyện trở thành người phụ nữ chốn hậu cung xưa."

Phi Phi tức giận đến nỗi tái mặt, cô ta muốn mở miệng ra cãi lại nhưng không được, có lẽ do Kiều Di nói đúng quá nên không biết cách nào để cãi lại, cô ta bắt lấy tay cô, dùng móng tay dài bấm chặt vào da thịt Kiều Di: "Đừng cố ra vẻ, Dịch Quân nói đúng, cô chú Bạch vì cô mà không ngại đối đầu với Dịch Quân, nhưng lúc đó cô lại bám lấy anh ấy, ba mẹ cô tức quá nên đã tự tử, có một đứa con gái bất hiếu như cô, cô chú Bạch thật vô phúc!"

Kiều Di bật cười, nhưng ý cười lại không chạm tới mắt: "Anh ta nói như vậy với cậu?"

"Đúng vậy, thì sao?"

"Vậy cậu cũng tin điều vô lý đến thế ư?"

"Cô nói như vậy có ý gì?" Lòng Diệp Phi Phi dấy lên một cỗ nghi ngờ cùng hoang mang.

"Ý trên câu nói, vô lý đến thế mà cũng tin, tôi phục cậu thật đấy." Kiều Di thoát ra khỏi khống chế, đi qua Phi Phi.

"Khoan, chờ đã, cô nói vậy là có ý gì?!" Mất một lúc Diệp Phi Phi mới phản ứng lại, lúc đấy Kiều Di cũng đi gần xuống đến lầu 1 rồi, cô ta chạy nhanh xuống muốn giữ cô lại nhằm để hỏi cho rõ ràng.

Vì không chú ý đến bước chân, Phi Phi bị vấp rồi ngã xuống.

Nghe thấy tiếng hét lớn, Kiều Di giật mình quay lại thì đã thấy Phi Phi đang lăn từ trên bậc thang xuống.

Đến khi bừng tỉnh lại, Diệp Phi Phi đã bất tỉnh nằm trên nền đất lạnh lẽo, máu từ đầu cô ấy chảy ra tạo thành một mảng máu lớn.

Kiều Di hoảng loạn lao đến chỗ Phi Phi, quỳ xuống muốn chạm vào cô ấy nhưng lại không dám.

"Phi Phi, Phi Phi à, cậu tỉnh lại đi, Phi Phi, có ai không, người đâu hết rồi!"

Phi Phi chảy ngày càng nhiều máu, Kiều Di bật khóc bất lực, cô hét lên gọi người.

"Sao lại chảy nhiều máu như vậy chứ?! Người đâu! Sao không có ai hết vậy?!"

Cuối cùng thì vệ sĩ chạy từ bên ngoài vào, quản gia Trương từ trên tầng cũng chạy xuống, khi nhìn thấy tình trạng của Phi Phi, mọi người đều thầm hít một ngụm khí lạnh.

Vệ sĩ chạy lại kiểm tra cho Phi Phi, sau khi xác định cô ta không bị gãy xương thì mới bế lên, không để ý đến Kiều Di mà chạy ra ngoài.

Kiều Di cũng chạy theo, đi đến xe, cô run rẩy nói: "Cho tôi đi với."

"Giữ Bạch tiểu thư lại." Vệ sĩ 1 ra lệnh cho vệ sĩ 2.



"Cho tôi đi với, chỉ một lần thôi, tôi sẽ không bỏ trốn đâu!"

"..." Hai vệ sĩ chần chừ nhìn nhau.

"Tôi đi cùng trông cô ấy cho." Ông Trương chạy nhanh đến nói.

"Trương quản gia, việc này..."

"Không cần lo, tôi sẽ canh chừng chặt chẽ."

"Vậy thì được, lên xe đi."

***

Nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn đang sáng chưng, Kiều Di lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa.

Đã được 3 tiếng kể từ khi Diệp Phi Phi được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, cô và quản gia Trương đều ngồi ở hàng ghế đợi, hai vệ sĩ kia đã đi gọi cho Thẩm Dịch Quân rồi.

Tiếng giày đi nhanh đến phía này, Kiều Di vừa quay ra đã bị người đàn ông kia cho ăn một cái tát.

Hắn đang định giơ tay tát thêm cái nữa thì đã bị Trương Tấn ngăn cản.

"Cậu bình tĩnh, bây giờ chút giận lên cô ấy có ích gì, Phi Phi vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật đó!"

Thẩm Dịch Quân tức giận giật cánh tay ra, hắn ngồi xuống cạnh Kiều Di, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình.

"Chuyện gì? Đã có chuyện gì đã xảy ra? Hả?!"

Nghe Thẩm Dịch Quân phẫn nộ hét ầm lên, như những lần trước nếu hắn tức giận thế này thì cô cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng lần này, cô chỉ trầm mặc ôm má.

Cơ thể run rẩy, cô thầm tự trách bản thân mình.

Là tại cô, nếu cô không khiêu khích Phi Phi thì cô ấy sẽ không thành ra như vậy.

"Đây là bệnh viện, dù anh có lo lắng cho bệnh nhân nhưng đừng có hét lên như vậy!" Y tá đi đến trách móc Thẩm Dịch Quân, bị hắn ngước lên nhìn chằm chằm đến dựng cả tóc gáy, Trương Tấn đứng bên cạnh đành bất lực mở lời giải cứu chị y tá.

"Xin lỗi, bạn tôi lo lắng cho vợ quá nên vậy, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cô."



"Được rồi." Chị y tá đi nhanh ra chỗ khác.

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Thẩm Dịch Quân đứng dậy lo lắng hỏi bác sĩ.

"Cô ấy sao rồi?"

"Đầu bị va đập mạnh, khi tỉnh lại có thể gây nên *đa chấn thương đầu mặt, tuy đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đứa bé trong bụng...tôi rất tiếc."

*Đa chấn thương đầu mặt là chấn thương nặng gây ảnh hưởng đến não, hệ thần kinh trung ương và thường để lại hậu quả nặng nề tâm thần, liệt, mù mắt. Có khoảng 3 – 5% trường hợp sau chấn thương đầu mặt bị mù do tổn thương thần kinh thị giác bởi: đứt, dập, phù nề, tắc mạch máu nuôi.

Đứa bé?

Cô đã làm gì vậy chứ?!

Thẩm Dịch Quân trầm mặc đến đáng sợ, khí lạnh từ người hắn tỏa ra làm cho mọi người lạnh sống lưng.

Hắn nhấc Kiều Di lên, đẩy cô đến phía Trương quản gia, nghiến răng phẫn nộ ra lệnh: "Mang cô ta về, nhốt vào căn phòng số 2 dưới hầm cho tôi!"

"Cậu chủ..." Ông Trương tái mét mặt.

Trương Tấn cũng định khuyên ngăn nhưng lại bị Thẩm Dịch Quân trừng mắt đến nỗi không thể động đậy người.

"Nhanh!"

Không thể cãi lại chủ nhân của mình, ông Trương đành lo lắng đưa cô về.

Kiều Di im lặng cả một đoạn đường, cô biết chắc chắn Thẩm Dịch Quân sẽ trừng phạt cô, nhưng cô không quan tâm.

Giờ trong đầu cô toàn là những hình ảnh Phi Phi thoi thóp nằm trên vũng máu.

Rất nhiều máu chảy ra, lúc đó cô không chú ý đến, nếu cô quan sát kĩ hơn, chắc chắn sẽ thấy máu từ phía dưới chảy ra.

Là máu của đứa bé trong bụng Phi Phi.

Kiều Di nhìn bàn hai tay của mình, tuy đã rửa sạch máu của Phi Phi, nhưng cô vẫn thấy có màu đỏ của máu, cô sợ hãi chà mạnh hai tay.

Đến khi hai bàn tay đau rát cũng không dừng lại.

Nấp sau ghế lái, cô bật khóc nức nở, không gian xe chỉ có mỗi tiếng cô khóc, ông Trương ngồi ở ghế lái trầm mặc không nói gì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.