Trương Tấn vừa vào đến của đã nhìn thấy một cảnh tượng rất là bỏng mắt.
Anh cứng đờ người ra, cảm nhận được ánh mắt giết người của Thẩm Dịch Quân đang nhìn về phía mình.
Trương Tấn khó xử bật cười ha ha: “Xin lỗi đã quấy rầy hai người, tôi đi ra ngoài, tôi sẽ nhanh chóng đi ra ngoài đây.”
“Đứng lại.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Trương Tấn, anh như con robot xoay người đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Kiều Di quay người nấp sau lưng Thẩm Dịch Quân để cài lại cúc áo, mặt cô đỏ bừng như trái cà chua.
Vỗ vỗ gương mặt mình để nhằm tỉnh táo lại, Kiều Di giả vờ bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh.
Thấy cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng lại, Thẩm Dịch Quân mới đi lại ngồi xuống tiếp chuyện Trương Tấn.
“Có chuyện gì mà tới đây?”
“Tôi chỉ tới thăm người bạn thân lâu ngày không gặp mà thôi.”
Vừa nói, Trương Tấn vừa đánh mắt về phía nhà vệ sinh.
“Đừng lo, đã được cách âm.” Thẩm Dịch Quân ưu nhã uống một ngụm trà.
“Lô hàng ở Lào đang gặp chút trục trặc.” Trương Tấn nói nhanh.
“Hửm?”
“Cảnh sát nơi đấy đang triệu tập người điều tra sát sao ở biên giới, một mặt hàng đã chạy trốn được và báo với cảnh sát địa phương, cậu nên cho rút lui tất cả đi, lần này căng lắm đấy.”
“Hai từ rút lui không có trong từ điển của Thẩm Dịch Quân, đừng lo lắng, vật chết thì sao có thể nói được.” Ánh mắt hắn lóe lên tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-toi-ac/2579976/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.