Lăng Ý từ chối, một tay ôm cô, một tay cởi khuy áo của bản thân.
"Không được, làm vậy không tốt cho cơ thể, em cũng không thoải mái."
Lê Cảnh Trí cười châm chọc: "Em không thoải mái, hay là anh không thoải mái, ngày hôm qua không làm chẳng phải anh cũng nhịn được sao?"
Bàn tay đang cởi áo của hắn dừng lại, hắn nhắm mắt, hôn lên thái dương của cô: "Em muốn nghĩ thế nào cũng được."
Đôi môi di chuyển theo trán, xuống chóp mũi, khóe môi.
Đầu lưỡi hắn liếm môi cô, dụ dỗ cô chấp nhận sự thăm dò của hắn.
Nhưng cơ thể cô vẫn căng cứng, cố gắng chống lại tác dụng của thuốc.
Môi của Lăng Ý dần đi xuống, ở lại trên chiếc cổ trắng nõn.
Mút, liếm, hôn.
Cô cắn chặt môi dưới, không cho rên rỉ thành tiếng.
Khi hắn dùng sức một chút sức, một dấu vết hiện lên trên da thịt của cô, cô vẫn không nhịn được, khẽ rên nhỏ.
Hắn vùi đầu trước ngực cô, đẩy chiếc áo lót đang cản đường.
Môi và lưỡi hắn đang ngậm đỉnh núi cao nhất, tay còn lại cũng không chịu thua kém vuốt ve da thịt mềm mại.
Lê Cảnh Trí yếu đuối giữ lấy đầu hắn, đầu ngón tay nắm lấy tóc, cô nức nở: "Lăng Ý, tại sao anh không thể tôn trọng em hơn một chút giống như Giang Tây Long đã làm?"
Tại sao Giang Tây Long có thể lùi bước nhượng bộ, nhưng hắn chỉ biết chiếm giữ.
Cô ẩn nhẫn: "Anh thực sự yêu em sao? Vì sao em chỉ thấy bản thân như đồ chơi của anh vậy?"
Lăng Ý dừng lại, hắn thả tay đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012963/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.