Lăng Ý từ chối, một tay ôm cô, một tay cởi khuy áo của bản thân. "Không được, làm vậy không tốt cho cơ thể, em cũng không thoải mái." Lê Cảnh Trí cười châm chọc: "Em không thoải mái, hay là anh không thoải mái, ngày hôm qua không làm chẳng phải anh cũng nhịn được sao?" Bàn tay đang cởi áo của hắn dừng lại, hắn nhắm mắt, hôn lên thái dương của cô: "Em muốn nghĩ thế nào cũng được." Đôi môi di chuyển theo trán, xuống chóp mũi, khóe môi. Đầu lưỡi hắn liếm môi cô, dụ dỗ cô chấp nhận sự thăm dò của hắn. Nhưng cơ thể cô vẫn căng cứng, cố gắng chống lại tác dụng của thuốc. Môi của Lăng Ý dần đi xuống, ở lại trên chiếc cổ trắng nõn. Mút, liếm, hôn. Cô cắn chặt môi dưới, không cho rên rỉ thành tiếng. Khi hắn dùng sức một chút sức, một dấu vết hiện lên trên da thịt của cô, cô vẫn không nhịn được, khẽ rên nhỏ. Hắn vùi đầu trước ngực cô, đẩy chiếc áo lót đang cản đường.
Môi và lưỡi hắn đang ngậm đỉnh núi cao nhất, tay còn lại cũng không chịu thua kém vuốt ve da thịt mềm mại. Lê Cảnh Trí yếu đuối giữ lấy đầu hắn, đầu ngón tay nắm lấy tóc, cô nức nở: "Lăng Ý, tại sao anh không thể tôn trọng em hơn một chút giống như Giang Tây Long đã làm?" Tại sao Giang Tây Long có thể lùi bước nhượng bộ, nhưng hắn chỉ biết chiếm giữ. Cô ẩn nhẫn: "Anh thực sự yêu em sao? Vì sao em chỉ thấy bản thân như đồ chơi của anh vậy?" Lăng Ý dừng lại, hắn thả tay đang dạo chơi trên người cô ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Em so sánh anh với Giang Tây Long?" Cô lại đi so sánh hắn với Giang Tây Long. Hiện giờ, hắn là chồng của cô, là bầu trời của cô, còn Giang Tây Long chỉ là người ngoài, cùng lắm cũng chỉ được coi như là bạn trai cũ vào ba năm trước. Nhưng cô lại so sánh hai người họ. Hắn dùng mọi nguồn lực để cứu cô ra khỏi tay của Cung Sâm Trạch, nhưng cô đang nói cái gì? Cô so sánh hắn với Giang Tây Long. Cô cảm thấy hắn không bằng Giang Tây Long. Quả nhiên những lo lắng của hắn là đúng. Nếu như hắn nói cho cô biết chuyện Giang Tây Long âm thầm hy sinh vì cô từ trước, liệu cô có chịu mở rộng trái tim mà tiếp nhận hắn không? Chắc chắn là không.
Điều này khiến hai mắt Lăng Ý đỏ ửng, hắn nắm lấy cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em vẫn không nỡ bỏ Giang Tây Long sao? Không phải em đang hối hận lúc trước không tiếp tục đi với hắn mà kết hôn với anh đấy chứ?" "Phải, em hối hận rồi, em còn không thể hối hận sao?" Cô muốn vùng vẫy, muốn hắn bỏ ra, nhưng cô không còn sức lực, cô không làm được. Giọng điệu hiện giờ cũng chỉ như một con mèo con. Tuy câu nói không có tính sát thương nhưng vẫn đâm thẳng vào dây thần kinh đang căng như dây đàn trong đầu Lăng Ý. Hắn không thèm cởi nút áo nữa, kéo quần xuống, nâng cô đặt lên người, đỡ vật khổng lồ phía dưới đâm thẳng vào trong cô. Đột nhiên bị đâm vào khiến Lê Cảnh Trí kêu rên thành tiếng. Khi sự thỏa mãn về thể xác và sự trống rỗng trong lòng được kết hợp, cô cũng không biết hiện giờ cô nên chìm đắm vào nó hay duy trì tỉnh táo nữa. Cơ thể cô trần trụi còn hắn vẫn nguyên vẹn, ngoại trừ một ít nhăn nheo chỗ cổ áo, còn lại không nhìn ra điểm khác thường. Chỉ có quần được cởi ra, còn lại đã bị cơ thể của cô che khuất. Giờ phút này, Lê Cảnh Trí giống như một con búp bê tình dục, tùy ý hắn chơi đùa. Chiếc xe đột nhiên dừng lại, tiếng còi xe thưa thớt. Cô mơ màng cảm nhận được bên ngoài đang kẹt xe, xe cộ xếp thành từng hàng dài, người xe tấp nập, còn người bên trong xe lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]