Cửa phòng riêng bị đá ra một tiếng "ầm".
Cả nhà ba người vừa đi không lâu đã bị vệ sĩ bắt quay trở lại.
Thằng bé khó khăn lắm mới ngừng khóc, lại bị dọa, khóc lớn đến khàn cả tiếng, cực kì đáng ghét.
Lê Cảnh Trí và Giang Tây Long tách nhau ra, không hiểu nhìn về phía ba người.
Chưa kịp mở miệng, đáp án đã xuất hiện.
Vẻ mặt Lăng Ý bình tĩnh, từ từ đi ra từ phía sau đoàn người.
"Lăng Ý!" Tại sao hắn lại ở đây?
Vệ sĩ kéo cả gia đình ba người ồn ào lại, Lăng Ý như một ngôi sao điện ảnh đi qua đám người, tới trước mặt cô.
Ánh mắt của hắn rơi trên khuôn mặt cô, giọng nói lạnh lùng: "Mặt bị sao vậy?"
Da thịt Lê Cảnh Trí trắng nõn, mềm mại, bình thường hắn xoa nắn mấy cái cũng rất dễ lưu lại dấu đỏ.
Những vệt ngón tay nhỏ trên mặt cô quá rõ ràng.
Lăng Ý đưa tay muốn chạm vào lại bị cô tránh đi: "Em không sao."
"Những chỗ khác có bị thương không?" Hắn hỏi đến cùng.
"Không có, chỉ bị đánh một cái lên mặt thôi, không sao." Lê Cảnh Trí không giải thích hộ thằng bé, cô chỉ nói đơn giản lại tình huống.
"Em không nói anh cũng biết dấu tay đó là của ai." Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Ý quét qua cả nhà ba người kia.
Người phụ nữ kia không dám làm càn như lúc nãy nữa, giảm âm lượng: "Tiểu Khải chỉ vô tình thôi."
Ánh mắt Lê Cảnh Trí bình thản liếc nhìn người phụ nữ kia, phát hiện thì ra người chị ta cũng có thể nói bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012859/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.