Nhìn thấy thái độ của Giang Tây Long, tiểu Lê Cảnh Trí giơ tay ra tự giới thiệu bản thân: "Em tên là Lê Cảnh ..."
"Anh biết, em tên Lê Cảnh Trí."
"Anh chịu nói chuyện với em rồi sao? Em cứ nghĩ là anh ghét em."
Cô bé nói rất nhiều, cuối cùng cũng được đáp lại. Đôi mắt của Lê Cảnh Trí sáng lên, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Giang Tây Long mỉm cười, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nói với cô bé: "Anh tên là Giang Tây Long."
Xin em hãy nhớ tên anh, được không?
Đây là mong ước đầu tiên của Giang Tây Long trên cuộc đời này.
Cho dù không thể trở thành hiện thực nhưng ít ra anh cũng từng có cơ hội.
Sau ngày hôm đó, Giang Tây Long không còn gặp lại Lê Cảnh Trí nữa.
Mọi người nói rằng, sau khi bà Lê sinh Lê Nhã Trí, bà cho rằng đã tích được đủ phước, không cần lãng phí tiền tiếp tục trợ cấp cho trại trẻ mồ côi nữa.
Giang Tây Long không biết phải diễn tả cảm giác mất mát đó ra sao, nhưng anh cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng giúp bản thân trở nên tốt hơn.
Anh cố ăn uống đầy đủ giúp bản thân cao hơn.
Cố học hành chăm chỉ để trở nên giỏi giang.
Bắt đầu mỉm cười, hy vọng trở thành một người giống như cô.
Sau đó, anh được nhà họ Giang nhận nuôi.
Mãi đến khi Giang Noãn dẫn Lê Cảnh Trí đến trước mắt anh, giới thiệu với anh đây là bạn thân nhất của cô ấy, lúc này, anh mới biết những nỗ lực suốt thời gian qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012858/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.