Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy thái độ của Giang Tây Long, tiểu Lê Cảnh Trí giơ tay ra tự giới thiệu bản thân: "Em tên là Lê Cảnh ..."
"Anh biết, em tên Lê Cảnh Trí."
"Anh chịu nói chuyện với em rồi sao? Em cứ nghĩ là anh ghét em."
Cô bé nói rất nhiều, cuối cùng cũng được đáp lại. Đôi mắt của Lê Cảnh Trí sáng lên, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Giang Tây Long mỉm cười, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nói với cô bé: "Anh tên là Giang Tây Long."
Xin em hãy nhớ tên anh, được không?
Đây là mong ước đầu tiên của Giang Tây Long trên cuộc đời này.
Cho dù không thể trở thành hiện thực nhưng ít ra anh cũng từng có cơ hội.
Sau ngày hôm đó, Giang Tây Long không còn gặp lại Lê Cảnh Trí nữa.
Mọi người nói rằng, sau khi bà Lê sinh Lê Nhã Trí, bà cho rằng đã tích được đủ phước, không cần lãng phí tiền tiếp tục trợ cấp cho trại trẻ mồ côi nữa.

Giang Tây Long không biết phải diễn tả cảm giác mất mát đó ra sao, nhưng anh cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng giúp bản thân trở nên tốt hơn.
Anh cố ăn uống đầy đủ giúp bản thân cao hơn.
Cố học hành chăm chỉ để trở nên giỏi giang.
Bắt đầu mỉm cười, hy vọng trở thành một người giống như cô.
Sau đó, anh được nhà họ Giang nhận nuôi.
Mãi đến khi Giang Noãn dẫn Lê Cảnh Trí đến trước mắt anh, giới thiệu với anh đây là bạn thân nhất của cô ấy, lúc này, anh mới biết những nỗ lực suốt thời gian qua của bản thân đã được đền đáp.
Nhưng Lê Cảnh Trí đã quên mất cậu bé, người đã bị cô làm cho rung động từ lâu...
"Anh thích em, mãi mãi vẫn như vậy." Giang Tây Long ôm lấy cô, anh không dám ôm chặt sợ làm cô đau.
Anh đứng sau lưng cô, không dám đối diện, nhưng anh có thể cảm nhận được, khi nghe câu chuyện anh kể, cơ thể cô từ cứng đờ trở nên mềm mại hơn.
Lê Cảnh Trí không ngờ đằng sau sự dịu dàng của anh lại ẩn chứa một bí mật như vậy.

"Anh nghĩ mình đã rất tốt cho đến khi Lê thị gặp khó khăn về tài chính, anh mới nhận ra bản thân vẫn chẳng là gì cả." Đột nhiên Giang Tây Long siết chặt tay, nói một cách đau khổ.
Sau đó anh thả lỏng tay nhưng vẫn không thả cô ra: "Xin lỗi, đã khiến em tổn thương."
Cổ họng Lê Cảnh Trí thấy cay cay, không biết nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô là người đã có gia đình, anh cũng không còn là người độc thân.
Một mình anh phải gánh vác hai gia đình, thứ mà anh có thể làm cũng chỉ được như vậy thôi.
"Thực xin lỗi ... Cảm ơn anh." Bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng chỉ nói được sáu chữ này.
Giang Tây Long mỉm cười: "Không sao, chúng ta ôm nhau lần cuối được không?"
Lê Cảnh Trí cười trong nước mắt, mở rộng vòng tay hướng về phía anh.
Giang Tây Long cúi người xuống ôm cô.
Một cái ôm bình thường, nhưng trong lòng hai người đều hiểu đây là cái ôm thay lời từ biệt cho quá khứ của cả hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.