Nhưng hiện giờ Hướng Diệc Nhiên cảm thấy anh ta đã nhìn nhầm, anh ta cho rằng Lê Nguyệt chỉ là một cô gái mới lớn, ngay thẳng, nhưng xem ra thủ đoạn cũng không kém.
Mới được bao lâu mà đã biết đòi tiền.
"Không phải cô muốn vay tiền sao? Không cần tìm cô ấy, tôi cho cô."
Hướng Diệc Nhiên lấy một tấm thẻ trong ngăn kéo ra, ném lên mặt Lê Nguyệt.
Tấm thẻ sắc lạnh xoẹt qua mặt Lê Nguyệt, cô thấy đau đau.
Cô che má, hai mắt đỏ hoe: "Tôi làm bạn với Cảnh Trí không phải vì tiền của cô ấy, tôi thực sự thích con người cô ấy."
Lê Nguyệt thích Lê Cảnh Trí, cũng ao ước được như Lê Cảnh Trí.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy được gì từ trên người Lê Cảnh Trí, từ trước đến nay cô chưa bao giờ để ý thân phận của Cảnh Trí, cô thực sự muốn coi Lê Cảnh Trí là bạn bè.
Lê Cảnh Trí là người tốt, cô biết, hai người không thuộc về cùng một tầng lớp.
Như vậy thì đã sao?
Tình bạn không thì liên quan gì đến những thứ đó, chỉ cần chân thành là được.
"Không phải vì tiền vậy cô lấy tiền của cô ấy làm gì?" Hướng Diệc Nhiên chế nhạo Lê Nguyệt, rõ ràng là anh ta không tin.
"Là vay, không phải lấy." Lê Nguyệt quật cường, đây là tôn nghiêm của cô, không được chà đạp nó.
"Vay hay lấy thì có gì khác nhau sao?"
Một lúc sau, Lê Nguyệt ngồi xuống, nhặt tấm thẻ lên.
Hướng Diệc Nhiên cười lạnh, tưởng cô cao thượng thế nào, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nhặt thẻ lên.
Nhưng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012852/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.