"Đúng vậy." Hắn nói cũng có lí.
Dù sao Lăng Ý cũng không phải Hướng Diệc Nhiên, mà tính cách của cô lại vừa khéo trái ngược với Lê Nguyệt.
Hắn mà đối xử với cô như vậy, chỉ sợ cô sẽ nổi hết cả da gà.
Lăng Ý ôm cô từ phía sau: "Lê Cảnh Trí, tối qua em đã đồng ý với tôi, giờ không thể hối hận."
Cô cố ý nói: "Hình như tôi chưa từng đồng ý cái gì thì phải?"
Hắn nói: "Em bảo tôi hôn, tôi cũng hôn rồi, hàng đã bán ra không thể trả lại, em hối hận tôi cũng không chấp nhận."
Lê Cảnh Trí đỏ mặt.
...
Từ sau khi rời khỏi Ngự Thủy Viên, nụ cười trên mặt Hướng Diệc Nhiên cũng nhanh chóng được loại bỏ, vẻ mặt trầm ngâm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trên đường trở về, anh ta không để Lê Nguyệt lái xe mà tự mình ngồi vào ghế lái, Lê Nguyệt ngồi bên ghế phụ.
Lê Nguyệt tức giận, công việc trước đó cô nhận đã bị trễ, Hướng Diệc Nhiên còn hại cô ấy mất đi một bữa cơm, cô ấy chịu thiệt lớn.
Nhìn thấy con đường xa lạ, hỏi một câu: "Này, anh lái xe đi đâu đó?"
Hướng Diệc Nhiên lặng im nhìn phía trước: "Đến đoạn đường phía trước tôi thả cô xuống."
Lê Nguyệt cẩn thận hỏi lại: "Anh sao thế? Nhìn cứ là lạ."
Anh ta không kiên nhẫn, nhíu lông mày: "Tôi thì có thể bị gì được, tôi không sao. Cô nói buổi chiều bận việc còn gì, nhanh đi đi."
"Không kịp nữa rồi, cho dù bây giờ tôi có đi cũng như không."
"Vậy đến đoạn phía trước cô xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012804/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.