Hạ vi nhìn ánh mắt cố chấp của anh, lòng dấy lên những cảm xúc khó nói, nhưng ngay sau đó, cô liền lạnh giọng:
-anh đừng mãi cố chấp! Tôi đã nói rồi, 2 chúng ta đã chấm dứt. Từ nay đừng liên quan đến nhau nữa!
Nói rồi, cô gạt tay anh ra, nhanh chóng khoác tay người bên cạnh, không đợi anh nói, cô tiếp tục:
-tôi bây giờ, không muốn có chút dây dưa gì đến anh nữa, anh hãy mau giải thoát cho tôi!
Cánh tay Lục cẩn vương buông thõng, có cảm giác vô cùng trống vắng trong lồng ngực. Nhìn người con gái trước mặt, anh không nói gì, thì ra cô chán ghét anh đến như vậy! Lại nhanh chóng muốn vạch rõ ranh giới với anh, muốn không còn chút liên quan đến anh! Thì ra, bao nhiêu năm qua chỉ có mình anh yêu cô, tự mình đa tình! Với cô, anh chẳng là gì cả!
Anh tức giận, vô cùng tức giận, ánh mắt vằn lên tia máu:
-Hạ vi! Cô giỏi lắm!
Hạ vi chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy tiếng anh, giọng nói đã lạnh đến 0°:
-hãy cho tôi biết, từ trước đến nay đối với cô, tôi là gì?
Anh rất hi vọng câu trả lời của cô sẽ không quá tàn nhẫn với anh. Mặc dù anh cũng biết cái hi vọng ấy thật sự mong manh vô cùng. Thế nhưng anh vẫn cố chấp mà hi vọng!
Nếu cô nói anh vẫn là một phần trong tim cô thì dù có chết anh cũng không bao giờ buông tay cô!
Nhưng nếu mọi chuyện ngược lại thì.... anh cũng không biết phải làm sao...
Hạ vi cố nén chua xót trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hi-sinh/200110/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.