Đến giờ ăn trưa mắt Đỗ Thanh Vy đã sưng húp.
Cô cố gắng tát nước để mặt mình tỉnh táo hơn. Nhưng ngôi ăn cả buổi trưa hôm nay cô đều thấy tâm trạng họ rất xa cách
“ Mọi người sao vậy?” Cô lấy làm lạ hỏi.
“ Thanh Vy, sáng nay em ngồi trên xe của chủ tịch đúng không?” Mai Trang thấp giọng hỏi cô.
“Ôi, tối hôm qua em không lái xe về.” Cô cúi đầu xới cơm trong hộp cơm, bởi vì sáng nay Chu Đình Nam một mực muốn phải đưa cô đến công ty.
" Thanh Vy, em có điều gì giấu chúng tôi không? Chúng tôi luôn cảm thấy mối quan hệ giữa em và chủ tịch không đơn giản là cấp trên và cấp dưới." Mai Trang dò hỏi.
Đỗ Thanh Vy cảm thấy hơi ngại ngùng, họ là những người bạn thân nhất của cô trong công ty, họ đã giúp đỡ cô mọi mặt và quan tâm đến cô rất nhiều, còn cô thì sao? cô đã nói dối bọn họ.
Nhìn thấy vẻ mặt ấp úng của cô biểu cảm trên mặt của họ cũng thay đổi.
Đỗ Thanh Vy vội giải thích: “Không, không phải như mọi người nghĩ đâu”
Nguyễn Hữu Khoa đẩy khay cơm ra, đột ngột đứng dậy, quay người cô độc bước đi.
"Này, anh Khoa nghe em giải thích..." Cô vội vàng gọi anh ấy nhưng anh vẫn rời đi mà không nói một lời.
“ Thanh Vy, chị thật sự không ngờ em là người như vậy…” Mai Trang cũng lộ vẻ chán nản.
"Này..." Đỗ Thanh Vy gọi với theo, nhưng đều bị phớt lờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973194/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.