Khi mở đôi mắt ngái ngủ ra một lần nữa thì đã là ba ngày sau, lần này bệnh tật dường như đã lấy đi toàn bộ mỡ thừa và sức lực của cô, khiến cô trông nhẹ bẫng, toàn thân không còn một chút sức lực.
" Thanh Vy, con tỉnh chưa? Con muốn uống nước không?" Giọng nói ân cần của mẹ chồng vang lên. Cô cố gắng quay cái cổ cứng ngắc của mình nhìn thấy khuôn mặt hồng hào vốn có của mẹ chồng cô lúc này lại trông phờ phạc làm sao.
“Mẹ…” Cô lẩm bẩm, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng một làn sương mù lấp lập tức lập đầy đôi mắt khô khốc của cô.
Mẹ chồng đỡ cô ngồi dậy, đặt một cái gối ở đầu giường, vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra sau tai, đau khổ nói: “Con xem, gầy đi bao nhiêu rồi cái mặt nhỏ này đã sắp thành miếng giấy rồi... Không biết phải chăm bao lâu nữa mới về được số cân ngày trước nữa.”
Cô rướn thân thể yếu ớt về phía trước, vươn tay ôm lấy cổ mẹ chồng, đặt trán lên vai bà: “Mẹ, con xin lỗi, con…”
“Được rồi, được rồi, chuyện cũ đừng nói nữa con gái, hiện tại con phải mau chóng giữ gìn sức khỏe, chúng ta cũng không muốn làm gì nữa.”
Bà vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi "Nếu mẹ con biết con ở nhà chúng ta bị bệnh thế này bà ấy nhất định sẽ đau khổ biết bao."
Đỗ Thanh Vy chỉ biết ôm bà chặt hơn, khóc nức nở. Khóe mắt mẹ chồng cũng đỏ hoe, bà nghẹn ngào nói: “ Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973149/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.