“Ồ, không phải.”
Cô vội vàng chuyển chủ đề,“ Kiểm tra xong rồi sao? Vẫn ổn chứ.”
“Tất nhiên rồi, he he mọi thứ vẫn bình thường.” Bạch Dương đi tới và khoác tay cô một cách trìu mến.
Đỗ Thanh Vy liếc mắt nhìn, hai y tá đã biến mất, thậm chí cô còn tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.
Vào buổi tối Chu Đình Nam trở về rất muộn. Anh vào phòng con trai lần đầu tiên để gặp con trai. Ban đầu con trai của cô nhất quyết muốn đòi ngủ cùng bố mẹ.
Nhưng mà Chu Đình Nam không cho anh nói rằng một người đàn ông nên rèn luyện tính tự lập ngay từ khi còn nhỏ và không được quá nuông chiều, vì vậy anh đã đổi căn phòng trống bên cạnh thành phòng của con trai mình.
Anh trở lại phòng ngủ nhìn thấy cô ngồi trên giường, hình như đang xem TV, nhưng ánh mắt luôn dán chặt vào một điểm nào đó, rất lâu không nhúc nhích.
"Vợ à, em đang nghĩ gì vậy? Mải mê như vậy à?" Anh đột ngột lên tiếng làm Đỗ Thanh Vy giật mình cô ngây người nhìn anh nói: “ Làm em hết hồn, anh vào lúc nào mà im lặng vậy ."
"Em đang suy nghĩ gì mà chăm chú vậy, anh vào một lúc rồi mà em còn chưa hay."
Cô đứng dậy lấy bộ đồ ngủ cho anh, lặng lẽ giúp anh cởi khuy vest và tháo cà vạt.
Chu Đình Nam ôm lấy eo cô hỏi nhỏ: "Sao vậy? Em có vẻ không vui?"
“Không có.” Cô đẩy anh ra, “Anh đi thay quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973101/chuong-85.html