Chương trước
Chương sau


“Ồ, không phải.”

Cô vội vàng chuyển chủ đề,“ Kiểm tra xong rồi sao? Vẫn ổn chứ.”

“Tất nhiên rồi, he he mọi thứ vẫn bình thường.” Bạch Dương đi tới và khoác tay cô một cách trìu mến.

Đỗ Thanh Vy liếc mắt nhìn, hai y tá đã biến mất, thậm chí cô còn tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.

Vào buổi tối Chu Đình Nam trở về rất muộn. Anh vào phòng con trai lần đầu tiên để gặp con trai. Ban đầu con trai của cô nhất quyết muốn đòi ngủ cùng bố mẹ.

Nhưng mà Chu Đình Nam không cho anh nói rằng một người đàn ông nên rèn luyện tính tự lập ngay từ khi còn nhỏ và không được quá nuông chiều, vì vậy anh đã đổi căn phòng trống bên cạnh thành phòng của con trai mình.

Anh trở lại phòng ngủ nhìn thấy cô ngồi trên giường, hình như đang xem TV, nhưng ánh mắt luôn dán chặt vào một điểm nào đó, rất lâu không nhúc nhích.

"Vợ à, em đang nghĩ gì vậy? Mải mê như vậy à?" Anh đột ngột lên tiếng làm Đỗ Thanh Vy giật mình cô ngây người nhìn anh nói: “ Làm em hết hồn, anh vào lúc nào mà im lặng vậy ."

"Em đang suy nghĩ gì mà chăm chú vậy, anh vào một lúc rồi mà em còn chưa hay."

Cô đứng dậy lấy bộ đồ ngủ cho anh, lặng lẽ giúp anh cởi khuy vest và tháo cà vạt.

Chu Đình Nam ôm lấy eo cô hỏi nhỏ: "Sao vậy? Em có vẻ không vui?"

“Không có.” Cô đẩy anh ra, “Anh đi thay quần áo đi.” Nói đến quần áo, cô còn tưởng rằng họ đi công trường, quần áo chắc chắn phải dính đầy bụi. Cô đặt nó lên đầu giường rồi đưa cho anh một bộ quần áo ngủ.

“Hôn anh đi.”

Cô cười nhấc chân, chạm nhẹ vào môi anh: “Được rồi, anh đi tắm đi.” Cô đẩy anh vào phòng tắm.

Cô nhặt bộ đồ của anh, nhẹ nhàng mở cửa đến hành lang, đập mạnh dưới ánh đèn, một đám bụi tung lên khiến cô nghẹn họng ngứa mắt. Thật nhiều đất cát mà toàn mùi xi măng. Nhưng các y tá trong bệnh viện đã nói gì?

Cô thẫn thờ đứng ở hành lang tự hỏi hết câu này đến câu khác trong.

“Em đang làm gì vậy?” Chu Đình Nam chỉ mặc một chiếc quần đùi, để lộ nửa thân trên đứng ở cửa phòng ngủ vẻ mặt dò xét.

"Ồ, không sao, quần áo của anh đầy bụi, không biết có cần ra ngoài phủi bụi không."

“Cứ để đó, mai anh đưa đi giặt.” Anh bế cô vào phòng, ấn cô lên tường tường ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Chu Đình Nam bế cô lên đem hai chân của cô quấn quanh eo anh, cô giật mình vì sợ ngã nên lấy tay choàng qua cổ anh.

Chu Đình Nam nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"

“Không, không có.” Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, có lẽ là xô hoa mắt thật rồi, suy nghĩ nhiều quá rồi.

“Em vẫn còn nói không có gì.” Anh thò tay vào trong quần áo cô.

Đỗ Thanh Vy lập tức phản ứng: “Em muốn đi ngủ đừng có làm việc này nữa .”

“Vậy thì hãy nói cho anh biết em đang nghĩ gì.” Chu Đình Nam bản tính nhạy cảm chắc chắn rằng cô phải suy nghĩ điều gì đó trong đầu.

Đỗ Thanh Vy không biết mình nên nói gì đây, không phải rõ ràng là cô không tin tưởng anh sao? Cô còn ngụy biện kiểu gì đây.

Anh đặt cô lên giường, thô bạo cởi hết quần áo của cô rồi lại ôm cô vào phòng tắm, đặt cô xuống bồn nước lạnh.

“A, lạnh.” Cô hét lên, ôm chặt lấy anh uốn éo mình không chịu ngồi lên đó.

"Bà xã, anh không muốn em nói dối anh, nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra, nếu không anh sẽ trừng phạt em." Anh nghiêm túc nói.

"Không có chuyện gì đâu, tại sao anh luôn sợ em suy nghĩ gì ? Anh làm việc xấu gì sao? ”

Anh nhìn chằm chằm cô, rồi ôm lấy cô đặt lên thành bồn tắm, mở rộng hai chân cô ra một đường tiến vào mà không hề có sự báo trước...

“Á…” Không ngờ anh lại dùng sức mạnh như vậy khiến cô đau đến kêu lên, nước mắt lập tức trào ra.

Anh dừng lại, nhẹ giọng nói: "Nói cho anh biết em đang suy nghĩ cái gì?"

“Em nói, em nói, thả em xuống đi.” Cô đáng thương nhìn anh thỏa hiệp

Anh lại bế cô vào phòng đặt cô lên giường, rồi lại đè cô xuống, "Nói đi." Anh nói.

“Em hôm nay tôi cùng Bạch Dương đến bệnh viện đã nhìn thấy anh.” Cô ngập ngừng nói.

“Cái gì?” Anh cau mày.

“Người đó thật sự rất giống anh, em nghĩ là anh hơn nữa còn đi cùng với Lưu Hồng Diễm đó.” Cô nghiến răng bày tỏ nghi ngờ của mình, sau đó cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh.

Chu Đình Nam cau mày thật chặt, một lúc sau anh nói: "Cho nên Bạch Dương gọi cho anh chỉ để xác nhận anh đang ở đâu phải không?"

“Ừ.” CôA thành thật trả lời.

"Vậy em còn không tin?"

"Lúc đầu em cũng tin, nhưng, nhưng khi em đợi Bạch Dương ở bên ngoài, hai y tá nói rằng anh vừa đi cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp đến khám bệnh, vậy em nghĩ đó là anh ...”

“ Thanh Vy, em có tin anh không?” Anh lau nước mắt trên mặt cho cô nhẹ giọng hỏi.

Đỗ Thanh Vy nhất thời không biết trả lời anh như thế nào, thật lòng cô rất muốn tin anh nhưng làm sao giải thích được những gì cô đã mắt thấy tai nghe đây? Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vươn tay ôm chặt lấy cổ anh, thút thít nói: “Ông xã, em sợ quá, hu hu…”

"Đừng sợ, ngày mai anh sẽ phái người đi tìm hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhớ kỹ em không được giấu anh chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết ngay, nhất định phải tin tưởng anh, nghe rõ không?" Anh vỗ nhẹ vào cô nhưng lời nói ra rất nghiêm túc.

Đỗ Thanh Vy gật đầu và buộc mình phải tin anh, dù sao anh cũng là chồng cô là người cô nên tin tưởng. Dần dần cô cũng quên đi, suy cho cùng cũng chẳng phải là điều gì đáng nhớ, chồng cô vẫn là người coi cô như báu vật, ngày nào cũng dỗ dành, ôm hỏi han sức khỏe quan tâm đủ thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.