Lúc này, tài xế trên chiếc xe màu đen tài xế hoảng hốt nói: “ Không ổn rồi, cảnh sát sắp đến đây rồi chúng ta phải nhanh chóng đi thôi.
Sắc mặt Lưu Hồng Diễm cũng trở nên căng thẳng, vội vàng quay đầu lại, hét lớn: “Đi, đem theo cô ta đi, nhanh lên.”
Một người đàn ông đập mạnh vào gáy của cô khiến cho cô sa sầm mặt mày rồi ngất đi.
Khi Chu Đình Nam và những người khác đến đây, anh chỉ thấy chiếc BMW màu đỏ của cô đã bị đập vỡ một phần kính. Anh dùng chìa khóa chính mở cửa xe, sốt sắng gọi: "Con, Thanh Vy, Bắc Bắc..."
Anh nghe được giọng nói nghèn nghẹn của con trai từ dưới ghế xe: "Bố..."
Chu Đình Nam vội vàng bế con lên, nhìn thấy con trai sắc mặt tái nhợt cuộn tròn ở bên trong, vội vàng ôm con đi ra ngoài: "Con trai, mẹ con đâu? Mẹ con đâu?"
Cậu bé Chu Đình Bắc vẫn cầm điện thoại của của cô trong tay lắc đầu, "Mẹ nói, chỉ có bố và mẹ gọi thì con mới có thể ra ngoài."
Chu Đình Nam ôm chặt con trai trong vòng tay, đôi mắt anh đỏ ngầu như dã thú.
Khi Đỗ Thanh Vy tỉnh dậy, trời đã tối đen như mực. Cô cố gắng chịu đựng cảm giác choáng váng rồi cố gắng mở to mắt. Dần dần, cô cũng đã quen với bóng tối, thấy mình hình như đang nằm trong một chiếc hộp, cứ lắc đi lắc lại, chắc là đang ở trong xe. Tay chân cô đều bị trói còn miệng thì bị bịt kín.
Cô cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973050/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.