Chương trước
Chương sau
Lúc này, tài xế trên chiếc xe màu đen tài xế hoảng hốt nói: “ Không ổn rồi, cảnh sát sắp đến đây rồi chúng ta phải nhanh chóng đi thôi.

Sắc mặt Lưu Hồng Diễm cũng trở nên căng thẳng, vội vàng quay đầu lại, hét lớn: “Đi, đem theo cô ta đi, nhanh lên.”

Một người đàn ông đập mạnh vào gáy của cô khiến cho cô sa sầm mặt mày rồi ngất đi.

Khi Chu Đình Nam và những người khác đến đây, anh chỉ thấy chiếc BMW màu đỏ của cô đã bị đập vỡ một phần kính. Anh dùng chìa khóa chính mở cửa xe, sốt sắng gọi: "Con, Thanh Vy, Bắc Bắc..."

Anh nghe được giọng nói nghèn nghẹn của con trai từ dưới ghế xe: "Bố..."

Chu Đình Nam vội vàng bế con lên, nhìn thấy con trai sắc mặt tái nhợt cuộn tròn ở bên trong, vội vàng ôm con đi ra ngoài: "Con trai, mẹ con đâu? Mẹ con đâu?"

Cậu bé Chu Đình Bắc vẫn cầm điện thoại của của cô trong tay lắc đầu, "Mẹ nói, chỉ có bố và mẹ gọi thì con mới có thể ra ngoài."

Chu Đình Nam ôm chặt con trai trong vòng tay, đôi mắt anh đỏ ngầu như dã thú.

Khi Đỗ Thanh Vy tỉnh dậy, trời đã tối đen như mực. Cô cố gắng chịu đựng cảm giác choáng váng rồi cố gắng mở to mắt. Dần dần, cô cũng đã quen với bóng tối, thấy mình hình như đang nằm trong một chiếc hộp, cứ lắc đi lắc lại, chắc là đang ở trong xe. Tay chân cô đều bị trói còn miệng thì bị bịt kín.

Cô cũng không biết được bây giờ đã là mấy giờ và mình đã ở đây bao lâu rồi. Rồi cô lại nghĩ về con trai mình, tự hỏi liệu Chu Đình Nam đã cứu được con chưa? Con trai cô có gặp nguy hiểm gì trong không gian nhỏ hẹp đó không?

Lưu Hồng Diễm, người phụ nữ xinh đẹp đó, đã sắp đặt một kế hoạch như vậy cho cô, vậy rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Có phải cô ta muốn cướp lại anh không ? Liệu anh có biết rằng cô đã bị Lưu Hồng Diễm bắt không? Chẳng lẽ anh không biết cô ta hại vợ mình rồi sẽ lại cùng cô ta quay lại với nhau? Nhiều câu hỏi lóe lên trong đầu cô thế nhưng cô lại không biết bất kì một đáp án chính xác nào. Cái cảm giác này khiến người ta thật khó chịu.

Đột nhiên, cô cảm nhận được chiếc xe đang dừng lại, sau đó cũng không thấy di chuyển nữa. Cô cố gắng di chuyển cơ thể cứng đờ của mình mới thấy chiếc hộp này rất lớn. Lúc này, cô nghe thấy một âm thanh, hình như có người mở cửa xe, sau đó có người mở hộp. Ánh sáng đột ngột làm cô đau mắt vì vậy mà cô nhanh chóng nhắm mắt lại.

"Đại ca, chính là cô ta." Một thanh âm khàn khàn nói ra.



“Đưa cô ta vào,” một giọng nói khác trầm hơn nói.

Sau đó, có người cởi trói chân rồi kéo cô ra khỏi hộp một cách thô bạo. Cô từ từ mở mắt ra, phát hiện hình như là một nhà kho lớn, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã có hai người đàn ông bên cạnh lôi cô đi về phía trước. Họ dẫn cô lên một dãy cầu thang vào một căn phòng lớn sáng sủa

Vừa vào phòng cô đã nhìn thấy một người đàn ông mặt lạnh đang ngồi sau bàn làm việc.

“Cởi trói cho cô ấy đi.” Anh ta lạnh lùng nói.

"Trịnh tổng, cô ta biết chút võ..." Một người đàn ông khác vừa nói ra, nhưng ngay lập tức bị cái kia mặt lạnh ánh mắt dọa sợ, ngoan ngoãn cởi trói cho cô, đưa miếng rẻ ra khỏi miệng cô.

"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?" Cô cảnh giác nhìn hắn hỏi.

Người đàn ông tựa lưng vào ghế, liếc nhìn cô một cái ánh mắt lạnh lùng nhưng không hiểu sao cô có thể nhìn ra được một chút ấm áp trong đó.

“Đỗ Thanh Vy sao? Còn nhớ tôi chứ.”

Cô cố gắng lật tung cái trí nhớ của mình lên cũng không thể nào nhớ nổi được người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp này là ai,“ Anh là ai, tôi không biết anh”

“Chu Đình Nam đã là chồng của em rồi nhỉ, vốn tưởng tên đó hận em lắm mà”

Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia tán thưởng, anh ta chậm rãi di chuyển ngón tay quanh miệng, đứng thẳng người rồi nói.

Đỗ Thanh Vy lạnh lùng nhìn anh ta,“Tại sao anh lại biết chuyện này? Tôi và anh có quen biết sao?”

Anh ta đưa tay lên miệng ra hiệu, “ Xuỵt... rồi em sẽ biết thôi chúng ta đều là người quen cả.”

Anh ta lại nói tiếp,“Vốn tôi cũng không muốn làm mấy cái chuyện vi phạm đạo đức này... Nhưng mà người đàn ông của em cứ luôn đụng chạm đến hoạt động của tôi thậm chí còn giết người của tôi. Vậy nên tôi đành phải bắt người quan trọng của hắn thôi”



Lúc này đầu óc cô mới minh mẫn, dần dần hiểu ra manh mối nên đánh bạo hỏi: “Theo ý anh, chồng tôi đắc tội với anh nên anh mới bắt tôi?”

“ Ừm, cứ coi là vậy đi.” Anh ta ngả ngớn gật đầu

"Vậy Lưu Hồng Diễm thì sao? cô ta có phải là người của anh không?" Cô nhớ rõ ràng cô ta là người bày kế để cô rơi vào cạm bẫy.

“Lưu Hồng Diễm? em biết cô ta sao?"

“Một người phụ nữ bám đuôi chồng tôi.” Cô khinh bỉ nói.

“Ồ?” Trong mắt hắn hiện lên một tia dò xét. Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Đi gọi Trần Dũng, cùng cái cô gái tên Lưu gì đấy cùng nhau đưa bọn họ tới đây gặp tôi."

Một người đàn ông nghe lệnh bước ra ngoài.

“Tôi, muốn đi vệ sinh.” Cô do dự một chút, nhưng vẫn nói ra.

Người đàn ông lấy tay che mắt, cười toe toét, rồi đứng dậy, đẩy một cánh cửa vào bên trong rồi gật đầu với cô. Thấy anh ta dễ nói chuyện như vậy cô không biết được hắn có âm mưu gì không nên cứ đứng đờ người ở đó.

"Sao vậy? Không muốn đi?" Hắn nheo mắt nhìn cô.

Cô vội vàng nhích bước, con người dù sao cũng có ba cái khẩn cấp, cố chấp cùng sức mạnh đều không thể chịu đựng được.

Đi tới cửa cô thấy rõ bên trong là phòng ngủ, cô cảnh giác nhìn anh ta rồi đi vào phòng tắm.

Vừa mở cửa phòng tắm, anh ta đã nói: “Đừng giở trò với tôi, tôi không thích đối phó với những phụ nữ thông minh xinh đẹp như em đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.