“ Không thích.” Nói xong cô bước qua đẩy Chu Đình Nam đang chắn lối đi của mình gọi vọng vào phòng khách, “ Bắc Bắc, Nguyệt Nguyệt mau xuống bếp ăn cơm nào.”
Hai đứa trẻ này không biết tại sao rất hợp nhau chơi cả ngày cũng chẳng thấy cáu gắt hay khóc nhè gì. Nhờ có cậu bé mà Nguyệt Nguyệt của cô hôm nay không đòi bám mẹ nữa.
“ Oa mẹ ơi mẹ nấu ngon quá.”
“ Ngon thì các con ăn nhiều vào.” Cô nói cười toe toét với lũ trẻ mặc kệ Chu Đình Nam vẫn đứng ở đó.
Nhìn thấy cô lấy bốn cái bát nhưng cũng không chịu mở miệng gọi mình Chu Đình Nam cũng quyết định không giữ giá nữa. Anh sắn tay ngồi vào bàn chuẩn bị cầm đũa lên ăn.
“ Tôi nấu ít cơm lắm.”
“ Hả, à!.” Anh tiếc nuối bỏ đũa xuống, dù sao cũng không nên tranh ăn của vợ con, “ Vậy mọi người ăn đi, lát về tôi ăn sau.”
“ Tôi trêu anh đấy, ha ha muốn ăn thì cứ ăn đi hôm nay tôi nấu nhiều lắm có khi thêm 10 người như anh còn chưa ăn hết.”
“ Em...” Dù có hơi bực bội nhưng anh vẫn tiếp tục cầm đũa lên.
Họ là những người xa lạ với nhau, nhưng bữa ăn này kết thúc trong sự vui vẻ của tất cả mọi người, đột nhiên cô lại cảm thấy bữa ăn này có sự ấm áp của không khí gia đình.
......
“ Đình Bắc đi về thôi.” Chu Đình Nam nhắc nhở cậu bé.
“ Không, con muốn ngủ cùng mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973031/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.