Vừa tỉnh dậy đã không còn thấy Chu Đình Nam ở đây cả cậu bé kia cũng không thấy nữa. Đánh răng rửa mặt xong cô đã thấy bữa sáng để trên bàn, với một lời nhắc kèm theo, “ Chúc em ăn sáng ngon miệng, tôi đưa con đi học trước.”
Đọc xong dòng chữ này mặt cô bắt đầu đỏ rần rần lên như bị thiêu đốt. Cô cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, có lẽ khi rảnh rỗi người ta thường hay suy nghĩ lung tung. Cô cũng nghĩ đến việc sớm phải đi tìm việc làm.
Lúc này cuộc gọi đến làm cô thoát khỏi những suy nghĩ đang miên man nối tiếp nhau. Ở đầu dây bên kia là Trịnh Minh Khải đang hớn hở cười, “Thu Uyển, cuối tuần nay anh giải quyết xong việc sẽ trở về. Anh nhớ em”
Thật sự cô không biết làm sao mà đáp được những câu hỏi đầy ý tứ này của anh chỉ cười qua loa hỏi anh công việc dạo này thế nào. Nói chuyện một lúc thì cô bé Thu Nguyệt cũng rụi mắt bước ra, nhìn thấy người cô bé lập tức lao đến, “ Bác Khải, bao giờ bác về. Bác nhớ mua quà cho con nhé.”
Cô lập tức ngắt lời con bé, “ Nguyệt Nguyệt không được đòi hỏi.”
“ Không sao ha ha không sao bác sẽ mua thật nhiều đồ cho Nguyệt Nguyệt có được không.”
“ Dạ.” Cô bé cười hì hì trả lời ngọt sớt.
“ À mẹ anh nói muốn gặp em.”
“ Gặp em để làm gì.” Cô không khỏi thắc mắc, dù rất thân với Trịnh Minh Khải nhưng cô cũng chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973029/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.