Cô chập chờn bước đến, tay đào bới đóng đổ nát.
Tiếng khóc nghẹn ngào, như xé toạc không gian yên tĩnh. Cô hét lớn gọi: “Quang Liệp, Lục Phong”
Nhưng chẳng có ai trả lời …
Bàn tay cô sưng lên, chằng chịt vết xước. Lát sau, máu đã ướm ra, máu dính vào những tảng xi măng lớn mà cô đã khiên ra trong lúc đào bới.
Đau lắm! Không chỉ cảm giác từ tay mà ngay cả trái tim cô cũng rất đau.
Như có ai cầm dao cứa vào tim mình, cô kêu gào thảm thiết.
Nước mắt cùng mồ hôi rơi xuống đống đỗ nát, cô gắng gượng tiếp tục tìm kiếm người bị thương bên dưới từng lớp đá.
Bỗng có chiếc áo vest xám trong giống y hệt cái hôm nay Quang Liệp đã mặc, cô nhanh chóng đào vừa đào bới vừa thầm cầu nguyện người bên dưới không phải anh.
Giây phút xác người kia được kéo lên, cô thở phào nhẹ nhõm “Không phải Quang Liệp”.
Nhưng cô vẫn khiên xác những người mình tìm kiếm được ra bên ngoài.
Lúc này xe cảnh sát, lực lượng cứu hộ và xe cứu thương đã đến.
Trong đám người có Tần Vũ, anh nhanh chóng chạy lại đỡ cô đứng dậy.
- Đừng đào nữa.
Dù bàn tay đã mất sức lực, không còn cảm giác nhưng cô vẫn vô thức đào mãi, không hề dừng lại.
- Em có nghe anh nói không? Dừng lại đi.
Cô bật khóc thật to “Tại sao mãi vẫn chưa tìm thấy anh ấy thế?”
- Em thật cố chấp
Tần Vũ kéo người cô ra, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-bi-mat-cua-anh/3576697/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.