Đôi mắt kia vẫn dán chặt vào người cậu từ lúc ở quán ăn đến lúc về trường
Mới đầu còn thấy sợ nhưng dần nỗi sợ ấy lại biến thành sự khó chịu. Không nhịn được nữa đành phải quay lại chửi cho tên bám dai như đỉa kia biết hối lỗi mà đi về:
" Này ! Cậu là âm hồn bất tán luẩn quẩn dương gian hay gì mà bám theo tôi từ lúc ở quán ăn cho tới tận trường học vậy hả?"
" Tiền bối bớt giận, em không có ý bám theo tiền bối đâu"
" Thế sao cậu cứ đi theo tôi với cái ánh mắt gian gian dối dối ấy"
" À là tại vì em học cùng trường với tiền bối nên theo anh về trường thôi ạ. Em xin lỗi vì làm anh khó chịu"
" Hả"
Đầu óc dần trở nên quay cuồng, mặt nóng lên như muốn nổ tung vậy. Ngại chết mất, dạo này học nhiều quá hay sao mà cứ sinh ảo tưởng thế này
" Tiền bối ơi, anh có làm sao không ạ. Em thấy mặt anh đỏ quá"
Đầu vẫn cúi xuống khoing dám ngẩng lên, chỉ mấp máy vài lời
" Không, không sao đâu"
" Nhưng mà em lo lắm, nhỡ đâu tiền bối ngất ở đây thì dở ấy ạ. Hay anh nói địa chỉ nhà đi em đưa anh về cho"
Cái thằng nhóc ranh này, mới mấy tuổi đầu mà đã biết tán tỉnh rồi, đúng là cái loại không ra gì mà. Tốt nhất là nên tránh đi khỏi rước hoạ vào thân vậy
" Thôi cậu cứ về trước đi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-truoc-mat-nhung-nhan-ra-muon-mang/3552015/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.