Ngồi ăn không thế này cảm giác như vẫn còn thiếu thứ gì đó 
Minh Nhiên ngồi nghĩ một hồi vẫn không nhịn được, đứng dậy đi vào bếp mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu 
" Ăn mà không có cái này thì thật sự là một thiếu sót" 
Nói xong đóng cửa tủ mang ra ngoài cho mọi người thưởng thức 
Hai người kia lắc đầu không muốn uống vì đã thử qua nhiều rồi. Chỉ có mỗi Lâm Hữu là mắt tròn vo nhìn chai rượu trên tay Minh Nhiên 
Lúc đầu cậu tưởng đấy là nước ngọt vì lấy từ trong tủ lạnh, hoá ra không phải là nước ngọt mà là rượu 
Ánh mắt cậu đã thu hút thành công sự chú ý của ba người kia 
Quách Tâm:" Mày chưa uống rượu bao giờ à" 
Lâm Hữu lắc đầu " Chưa uống cũng chưa đụng thử vào bao giờ" 
Người mới uống rượu thì không biết có ổn không nữa, nhưng mà có người uống cùng là được rồi 
Minh Nhiên lấy liền hai cái cốc mang ra rót rượu vào đưa cho Lâm Hữu một cốc và mình một cốc 
Tuy nhiên cho vào cốc có vẻ hơi nhiều, với người mới uống như Lâm Hữu thì bằng này sợ không chịu nổi. Cậu cứ cầm cốc nhìn cho gần đến miệng lại cho xuống không dám uống 
Quay qua nhìn Hạ Thiên, cậu mới để ý khuôn mặt ấy đã đen xì từ lúc nào. Nhớ lại thì hình như lúc nãy Hạ Thiên có cản mà cậu không nghe thấy 
Hành động như vậy đúng là chẳng khác gì đang phớt lờ cậu ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-truoc-mat-nhung-nhan-ra-muon-mang/3552009/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.