Mấy tiếng sau thời gian ngủ đã hết, giờ đến lúc phải dậy chuẩn bị cho tối ngày hôm nay
Điều đầu tiên sau khi ngủ dậy lúc nào cũng là một bộ tóc lù xù, đôi mắt lờ đờ mất hồn.
Mỗi người có một trạng thái khác nhau, Minh Nhiên đờ đẫn ngồi ở ghế, Quách Tâm lười ngồi dậy nên nằm chơi điện thoại ở giường còn Lâm Hữu và Hạ Thiên đứng ngoài ban công ngắm Hoàng Hôn
Đôi mắt Lâm Hữu nhìn về phía xa nơi Hoàng Hôn đang dần trở xuống núi, cậu cảm thấy thời gian này thật tuyệt khi người cùng cậu ngắm Hoàng Hôn bây giờ chính là Hạ Thiên
Cậu ước thứ tình cảm tồn tại giữa hai người bây giờ không phải là tình bạn mà là một tình cảm khác, là thứ khiến cho cậu nhung nhớ suốt năm tháng dài dẵng kia
Dù sao thì ước mơ cũng chỉ là mơ nó sẽ không bao giờ thành sự thật được, phải về hiện thực thôi
Lâm Hữu thở dài quay qua ngắm nhìn người con trai ấy, được một lúc rồi đi vào trong nhà
Người con trai ấy ngẩn ngơ ngắm Hoàng Hôn đến mức người kế bên rời đi lúc nào cũng không hay
Lúc để ý đến thì đã không thấy nữa rồi
Hạ Thiên đi tìm xem Lâm Hữu đang làm gì. Đứng trước cửa phòng Lâm Hữu cậu nghĩ giờ mở cửa vào chắc được nên liền mở cửa ra
Trước mắt Hạ Thiên là hình ảnh Lâm Hữu đang ngồi ở bàn học tựa lưng vào chiếc ghế trông có vẻ đang suy ngẫm gì đó
Lâm Hữu quá tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-truoc-mat-nhung-nhan-ra-muon-mang/3552008/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.