1 năm sau, Đường Vy hạ sinh một cô con gái. Cô yếu ớt nằm trên giường bệnh, nở nụ cười hạnh phúc nhìn Cố Tranh.
Một bàn tay chạm nhẹ lên gương mặt cô, ánh mắt Cố Tranh lộ ra sự thương xót. Khi mang thai, anh đã nhìn thấy cô vất vả thế nào, khó khăn thế nào. Đến khi sinh con, lại càng nguy hiểm hơn, cửu tử nhất sinh.
- Vy Vy, em vất vả rồi.
Đường Vy khẽ lắc đầu. Đối với cô điều không vất vả, là một niềm hạnh phúc.
- A Tranh, con của chúng ta, là con trai hay con gái vậy?
- Con gái. Con bé rất đáng yêu. Đợi mấy ngày nữa, em có thể gặp con rồi.
- Vâng. A Tanh, anh đặt tên cho con đi.
Cổ Tranh rơi vào trầm tư, anh suy nghĩ rất lâu, dáng vẻ nghiêm túc. Qua 5 phút, anh ngước lên, đáp.
- Vy Vy, anh nghĩ ra rồi. Cố An, An trong bình bình an an. Hy vọng con của chúng ta cả đời bình an.
- Cổ An, em rất thích cái tên này.
Cạch!
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Hoắc Hành đẩy bà cô bước vào.
Hai mắt cô hơi mở to, đầy vẻ kinh ngạc, cô nhìn Hoắc Hành, lên tiếng hỏi.
- Hoắc Hành, anh về nước rồi sao? Có gì quan trọng sao?
Sau khi hôn lễ của Đường Vy và Cố Tranh kết thúc. Ngay đêm đó, đã lên máy bay ra nước ngoài. 1 năm nay, không về nước. Sao đột nhiên lại về nước chứ?
Hoắc Hành khẽ cười. Anh ấy ngồi xuống cạnh giường.
- Con gái nuôi của tôi ra đời, đương nhiên phải về rồi.
Hoắc Hành khi nghe tin cô hạ sinh, lập tức mua vé máy bay gần nhất trở về. Ý định nhận nuôi con của cô đã có từ khi Hoắc Hành biết tin cô mang thai. Bây giờ cuối cùng đứa bé cũng ra đời.
Cổ Tranh ngỡ ngàng lên tiếng.
- Con gái nuôi? Ý anh là con gái của tôi là con gái nuôi của anh?
- Đúng vậy. Mà này, con gái nuôi của tôi tên gì vậy?
Hoắc Hành nở nụ cười tươi, thản nhiên đáp. Anh ấy không cần biết Cổ Tranh và Đường Vy có đồng ý hay không? Con của cô, Hoắc Hành đã quyết định sẽ nhận làm con nuôi. Không ai có thể ngăn cản.
Đường Vy khẽ cười, trả lời.
- Cổ An, An trong bình bình an an.
Hai mắt Hoắc Hành sáng lên, khoé môi anh ấy cong lên, nở nụ cười tươi.
- Cố An, An An. Tôi thích cái tên này. Không được, tôi phải đi xem con gái của tôi mới được.
Dứt câu, Hoắc Hành lập tức quay người rời đi.
Cổ Tranh khẽ lắc đầu, thở dài bất lực.
- Cái tên này, tự ý quyết định, còn không hỏi ý kiến của chúng ta.
Anh bây giờ ngoài thở dài còn có thể làm gì? Ngăn cản sao? Chắc chắn sẽ không có tác dụng gì rồi.
Đường Vy nắm lấy cánh tay Cổ Tranh, khế kéo.
- Mặc kệ anh ấy đi. An An có thêm một người bố cũng tốt mà.
Cô không phản đối chuyện này. Đối với cô, con của mình có thêm một người bố cũng là một điều tốt, như vậy sẽ nhận thêm một phần tình cảm nữa, có thêm một người bảo vệ.
3 năm sau, An An lên 3 tuổi. Con bé thường xuyên không ở nhà, hầu hết đều ở biệt thự riêng với Hoắc Hành. Cứ ở nhà được một tuần, Hoắc Hành lại đến đón An An về nhà của mình, ở 1 đến 2 tháng. Như thể con bé là con gái ruột của anh ấy vậy.
Cạch!
Cánh cửa nhà hai người được mở ra. An An ngồi trên cổ Hoắc Hành tiến vào trong nhà. Con bé vẫy tay về phía Đường Vy, Cổ Tranh và bà cô, đang tấp bật trong bếp, nở nụ cười tươi.
- Con về rồi ạ.
Cố Tranh nở nụ cười tươi, vẫy tay lại, anh vừa nói vừa bước đến gần Hoắc Hành.
- An An, lại đây bố bế nào. Bố nhớ con gái của bố quá.
Dứt câu, Cổ Tranh đã bế An An rời khỏi người Hoắc Hành. An An rời khỏi nhà đã được một tháng rồi, nhiều lần Cổ Tranh muốn đến đón An An về nhà, nhưng đều bị Hoắc Hành ngăn lại.
Rõ ràng là con ruột của Đường Vy và Cổ Tranh, nhưng số lần gặp mặt rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hoắc Hành nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng nhìn Cố Tranh.
- Cổ Tranh, anh làm cái gì vậy? Còn cướp An An của tôi. Trả con bé đây.
Từ khi sau khi An An sinh ra, Hoắc Hành trở thành một người cuồng con gái, dành hết sự yêu thương, sự cưng chiều cho An An.
Cổ Tranh nhếch môi đáp lại.
- Hoắc Hành, anh nên nhớ, An An là con gái ruột của tôi. Anh chỉ là bố nuôi thôi. Anh muốn có con gái như vậy kết hôn sinh con đi.
Bà cô liếc nhìn anh và Hoắc Hành, khẽ cười, bà đặt món ăn lên bàn, lên tiếng.
- Đừng đứng đó nữa, bữa tối xong rồi. Mấy đứa vào ăn cơm đi.
Bà của cô xong khi tỉnh dậy được 1 tháng, các cơ dần hồi phục. Vật lý trị liệu một thời gian là có thể đi lại bình thường.
Hoắc Hành mỉm cười, anh ấy bế An An khỏi Cổ Tranh, vừa bước về phía phòng bếp, vừa nói.
- Không cần kết hôn, không cần sinh con. Có An An là đủ rồi. Con bé là con gái của tôi.
Trong bữa cơm tối đó, mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Giống như một đại gia đình hạnh phúc vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]